Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Bảy Kiếp Trước

Chương 211

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Tô Mộc Y

Cảnh xuân xán lạn, Trần Kiều gọi Lý thị đến bên cạnh ngồi.

Lý thị rất khẩn trương.

Trần Kiều thấy bà cũng đã ba lăm, ba sáu tuổi, có lẽ do đi theo Lý Mục hưởng phúc mấy năm, da Lý thị trắng nõn, mặt mày dịu dàng, nếu thay quần áo đạm màu trên người bằng bộ nào tươi hơn một chút, cũng được coi là từ nương bán lão. Lý Mục là cáo già thâm tàng bất lộ, Trần Kiều quyết định lôi kéo người thân của Lý Mục trước.

“Cô mẫu, hẳn là ngài đã biết, bây giờ cháu không nhớ cái gì, những gièm pha đó cháu cũng không nhớ, chỉ muốn an phận làm thê tử của phu quân.”

Trần Kiều thở dài thành thật nói.

Lý thị vô cùng cảm động, nhìn Trần Kiều xinh đẹp như hoa, bà nói thật lòng: “Tiểu thư nguyện ý nghĩ như vậy, là Hổ Tử, à, là may mắn của đại nhân.” Trong lúc vô ý nói ra nhũ danh của cháu trai, mặt Lý thị đỏ lên, cảm thấy mình làm mất mặt cháu trai, đều do bà quen gọi nhũ danh của cháu trai, mãi không sửa được.

Hổ Tử…

Lý Mục văn võ song toàn, hóa ra lại có một nhũ danh như vậy?

So với Phú Quý của Ngu Kính Nghiêu còn khiến người ta ôm bụng cười hơn, dù sao Ngu Kính Nghiêu là phú quý thật, nhưng Lý Mục lại không phải hổ.

“Cô mẫu quá khiêm tốn rồi.”

Trần Kiều coi như không nghe thấy Lý thị lỡ miệng, ngược lại nghiêm túc hỏi:

“Cô mẫu, phu quân đối cháu vẫn hơi để ý, cháu, cháu muốn làm chút gì đó đền bù, không biết phu quân thích cái gì, thí dụ như có đặc biệt thích món nào không?”

Một người phụ nữ nông thôn như Lý thị, không hiểu quan trường cũng không hiểu lễ nghĩa, nhưng cháu trai thích gì thì bà lại rõ nhất, lập tức liền hưng phấn nói lên:

“Nó à, từ nhỏ đã thích gặm xương, khi đó nhà nghèo, chỉ có Tết mới có thể nấu thịt ăn, người khác ăn hết thịt xong mới gặm xương, riêng nó chỉ gặm xương, còn hút sạch tủy bên trong!”

Nhớ lại chuyện xưa, hai mắt Lý thị phiếm hồng, tràn đầy tình thương của mẹ.

Trong đầu Trần Kiều hiện ra hình ảnh Lý Mục bảy, tám tuổi, ôm xương ngồi ở trong viện dùng sức gặm.

Trần Kiều lại hỏi thăm mấy thứ Lý Mục thích ăn.

Lý thị nói rất vui vẻ, Ngô Tú Nga nghe ra Trần Kiều muốn lấy lòng biểu ca, không cao hứng, vớt một con cá con chạy nhanh tới, cắt ngang lời nói của mẫu thân.

Trần Kiều rất thỏa mãn, hành lễ từ biệt với Lý thị, dẫn nha hoàn về hậu viện.

Nàng đi rồi, Ngô Tú Nga nhỏ giọng oán giận mẫu thân:

“Mẹ nói cho nàng ta làm gì?”

Lý thị cảm khái nói:

“Phu nhân muốn thân thiết với biểu ca con, đây là chuyện tốt mà.” Bà còn trông ngóng cháu trai nhanh chóng sinh con trai cho Lý gia.

Ngô Tú Nga khẽ nói:

“Dựa vào cái gì nàng ta muốn lấy lòng biểu ca thì chúng ta phải giúp, mẹ đã quên nàng ta chà đạp biểu ca như thế nào à? Một hoa tàn bại liễu…”

“Câm miệng!”

Lý thị sợ hãi răn dạy nữ nhi, vừa nhìn xung quanh, xác định gần đây không có ai, bà mới nhíu mày nói: “Những cái đó đều là chuyện chúng ta không thấy, con đừng nói hươu nói vượn, biểu ca con có thể làm thái thú như bây giờ, đều là do hào quang của người ta. Tóm lại đó đều đã là chuyện quá khứ rồi, sau này nàng ta chịu tốt với biểu ca con là đủ rồi.”

Ngô Tú Nga cong miệng.

.

Hôm nay công việc tương đối nhàn, Lý Mục trở về sớm chút.

“Đại nhân.”

Nghiêm quản sự đi lên đón, vừa đi theo chủ tử tới phòng trên, vừa báo cáo tình hình trong phủ hôm nay.

“Cô thái thái rất vui, hàn huyên rất nhiều chuyện xưa với phu nhân.”

Lý Mục yên lặng nghe, trên mặt không có biểu cảm gì.

Thay áo choàng bình thường, Lý Mục bước tới thư phòng, vừa lật hai trang sách, trong viện truyền đến tiếng của biểu muội.

Lý Mục nhíu mày, buông sách xuống, đi ra ngoài.

“Biểu ca, huynh đã về rồi!”

Ngô Tú Nga mặc váy đỏ, trong tay cầm một hộp đồ ăn, mỉm cười ngọt ngào nhìn hắn.

Năm đó lúc Lý Mục cõng cô mẫu đi quân doanh, Ngô Tú Nga mới hai tuổi, vừa mới học đi, rất khiến người ta yêu thích, đến nỗi khi Lý Mục ở trên chiến trường, trong đêm khuya tĩnh lặng, thiếu niên mười bốn tuổi nhớ nhà, vẫn nhớ nhất tiểu biểu muội còn nhỏ tuổi. Sau khi đoàn tụ, Ngô Tú Nga đã trưởng thành, tình cảm của Lý Mục dành cho nàng vẫn không thay đổi, vẫn coi Ngô Tú Nga là muội muội ruột.

Hai người tới thính đường bên cạnh.

Sau khi Lý Mục ngồi xuống, Ngô Tú Nga đặt hộp ăn tới trước mặt hắn như hiến vật quý, mở nắp ra, mùi thơm của canh xương sườn lập tức bay tới, hơn nữa đây còn là hương vị quen thuộc Lý Mục luôn khắc sâu. Chỉ là ngửi được mùi này, Lý Mục liền đoán được, đây là canh xương sườn cô mẫu tự tay hầm.

“Đây là canh mẹ muội hầm, biểu ca mau nếm thử đi.”

Ngô Tú Nga nhiệt tình thúc giục. Thật ra Ngô Tú Nga cũng muốn làm, nhưng nàng trời sinh không phải giỏi nấu, Lý thị thấy con gái chân tay vụng về, sợ con làm hỏng xương sườn, chủ động giúp. Đương nhiên Lý thị cũng không biết con gái muốn đưa canh cho biểu ca.

“Biểu muội vất vả rồi.”

Tay nghề của cô mẫu, Lý Mục không khách khí, ăn xương sườn, rồi uống nửa chén canh.

Ngô Tú Nga rất vui, hừ, nàng cho biểu ca ăn no bụng trước thì Trần Kiều sẽ không ân cần được.

Ngô Tú Nga đi rồi, Lý Mục tiếp tục đọc sách một lát, rồi mới tới hậu viện.

Trần Kiều không cho người tìm hiểu tình huống ở tiền viện nên không biết Ngô Tú Nga làm gì, Lý Mục tới đây, nàng cười ra nghênh đón.

Sau khi hai vợ chồng ngồi xuống, bọn nha hoàn bắt đầu dọn cơm.

Lý Mục mỉm cười nhìn bàn ăn, đợi món canh cá cuối cùng bưng lên, hắn cũng không nhìn thấy nửa cái xương.

Nghe qua Nghiêm quản sự bẩm báo, Lý Mục nhìn ra được tâm tư của biểu muội, cũng lường trước được Trần Kiều sẽ làm xương cho hắn, không ngờ…

Dù đoán sai nhưng Lý Mục vẫn điềm nhiên như không có việc gì.

Buổi tối lúc nghỉ ngơi, Trần Kiều nằm bên cạnh cách hắn nửa cánh tay, nhẹ giọng nói chuyện phiếm:

“Đại nhân, hôm nay ta và cô thái thái hàn huyên một lát, cô thái thái nói chàng thích ăn xương, tối mai ta làm cho chàng được không?”

Hắn không muốn viên phòng cùng nàng, Trần Kiều vẫn gọi hắn là đại nhân.

Lý Mục nằm ngửa, khách khí nói:

“Tiểu thư kim chi ngọc diệp, đừng vất vả.”

Trần Kiều dừng một chút, sau đó chuyển qua, nói như muỗi kêu:

“Ta, ta không sợ mệt.”

Cô gái nhỏ ngượng ngùng thể hiện rõ tình ý, Lý Mục chỉ cười:

“Vậy làm phiền nàng rồi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »