Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Bảy Kiếp Trước

Chương 212

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Tô Mộc Y

Trần Kiều sẽ hầm xương, hơn nữa còn hầm theo cách của nhà nông, rửa sạch xương rồi bỏ vào nồi, đun lần một, sau đó bỏ thêm nước, thêm hành tỏi gừng. Trước tiên để lửa lớn, rồi để lửa nhỏ hầm từ từ. Một tiếng sau đã hầm xương xong, chắc Lý Mục cũng về rồi, nàng cho thêm muối vào nồi.

Trước khi ra khỏi phòng bếp, Trần Kiều giả vờ kiểm tra nước canh trong nồi, sau đó cố ý đặt ngón tay lên nồi. Nồi đang nóng, ngón tay Trần Kiều liền bị bỏng, nàng không rên một tiếng, chỉ về phòng đợi một lát, chỗ bị bỏng rất nhanh đã phồng rộp lên.

Đau thì đau nhưng Trần Kiều vẫn hơi đắc ý. Vận đổi sao dời, Lý Mục đã sớm không còn là đứa trẻ nhà nghèo lúc trước nữa, có thể thích gặm xương đến mức nào chứ, thứ Trần Kiều muốn cho Lý Mục xem chính là nàng nguyện ý xuống bếp vì hắn.

Lý Mục hồi phủ khi mặt trời lặn, biểu muội Ngô Tú Nga đã chờ ở tiền viện, trong tay cầm theo hộp đồ ăn.

“Biểu ca, hôm qua huynh khen canh xương sườn ngon, muội lại hầm cho huynh một chén.” Ngô Tú Nga cười híp mắt nói.

Nàng mở nắp hộp đồ ăn lên, canh xương sườn vẫn rất thơm.

Lý Mục nhìn chén canh, cười nói: “Cho dù ngon cũng không thể ngày nào cũng uống, biểu muội mang về đi, sau này cũng không cần đưa tới nữa”

Hắn mỉm cười ôn hòa, lời nói lại trực tiếp thể hiện thái độ.

Ngô Tú Nga rất thất vọng, vô cùng đáng thương năn nỉ: “Muội nấu mất nửa ngày, tốt xấu gì biểu ca cũng nếm thử đi mà?”

Lý Mục thở dài: “Biểu ca mệt, muốn đi nghỉ ngơi trước, biểu muội về đi.”

Nói xong, Lý Mục lập tức tới nội thất.

Ngô Tú Nga cắn môi, gục đầu mà rời đi.

Một canh giờ sau, Lý Mục tắm gội thay quần áo xong, mặc bộ trường bào xanh thẫm tới hậu viện.

Hắn đến trước lúc dọn cơm, Trần Kiều ngồi với hắn một lát, bọn nha hoàn liền lục tục chuẩn bị.

“Lần đầu tiên ta học nấu canh, phu quân nếm thử đi.” Trần Kiều bưng một chén canh lên, tự tay múc cho y, tay nàng cầm muỗng, ngón tay cái giữ chuôi muỗng, theo lý thuyết bốn ngón khác chỉ giữ ở mặt sau của chuôi muông, nhưng Trần Kiều cố tình đặt ngón trỏ bị thương lên chuôi muỗng, tư thế hơi quái dị.

Lý Mục tưởng nàng quen cầm muỗng như vậy.

Canh xương hầm thơm ngon, dễ uống, nhưng so với canh xương hầm của cô mẫu thì cũng không có gì đặc biệt.

“Canh ngon lắm, phu nhân đã phí tâm rồi.” Nếm một ngụm, Lý Mục cười khen.

Trần Kiều cúi đầu, khóe môi ngọt ngào cong lên.

Sau khi ăn xong súc miệng, Như Ý hầu hạ Lý Mục, Cát Tường hầu hạ Trần Kiều, khi Trần Kiều nhận trà súc miệng, Cát Tường đột nhiên phát hiện ngón tay nàng nổi bọt nước, lập tức buông chén trà, nôn nóng nâng tay Trần Kiều lên, đau lòng nói: “Phu nhân bị bỏng sao?”

Lý Mục nhìn sang đây.

Trần Kiều rút nhanh tay về, đỏ mặt nói: “Không sao, hai ngày nữa là ổn rồi.”

“Không được, nhất định phải chọc, nếu không bị chạm vỡ thì phu nhân sẽ phải chịu khổ.” Cát Tường bảo Trần Kiều chờ một lát, nàng vội vàng đi tìm châm.

Trần Kiều tiếp tục cúi đầu.

“Phu nhân bị thương, tại sao lại không nói?” Lý Mục hơi trách cứ hỏi, đây là sự trách cứ đầy quan tâm.

Trần Kiều nhìn Như Ý.

Như Ý thức thời lui ra ngoài.

Lúc này Trần Kiều mới cô đơn nói: “Ta sợ đại nhân ghét bỏ ta chân tay vụng về.”

Lý Mục vừa muốn mở miệng, Cát Tường lấy châm đã trở lại.

“Phu nhân đừng nhúc nhích.” Cát Tường ngồi xổm trước mặt Trần Kiều, một tay nhéo ngón trỏ của Trần Kiều, một tay lấy châm.

Lý Mục ngồi bên cạnh Trần Kiều, vừa rồi Trần Kiều giấu rất nhanh nên hắn không nhìn thấy, bây giờ mới nhìn rõ vết thương của nàng, ngón tay nhỏ thon dài như vậy, lòng bàn tay lại có một cái bọt nước chói mắt. Vết thương này đặt trên người những người khác thì không tính làm gì, nhưng nàng là tiểu thư của phủ Quốc cữu.

Lúc Cát Tường châm kim, Lý Mục dời ánh mắt, liền thấy nàng sợ hãi đến mức nhắm chặt mắt, hàng mi dài đen nhánh. Cát Tường nói được rồi, nàng lại mở mắt ra, cặp mắt đào hoa có thêm một tầng hơi nước.

Lý Mục nghĩ, tên của nàng có một chữ “Kiều”, thật sự rất hợp với nàng.

Màn đêm buông xuống, hai vợ chồng vào màn.

Bọn nha hoàn đều đi ra ngoài, Lý Mục thở dài nói: “Tiểu thư từ nhỏ cẩm y ngọc thực, hà tất phải nấu canh cho hạ quan, sau này xin tiểu thư yêu quý bản thân, hạ quan không đáng.”

Trần Kiều đưa lưng về phía hắn, chua xót nói: “Đại nhân nhớ chuyện trước đây, lòng có khúc mắc chỉ coi ta là tiểu thư, còn ta thì đã quên, tỉnh lại có đại nhân bên cạnh, trong lòng ta, đại nhân là phu quân của ta. Vì chàng, làm gì ta cũng nguyện ý.”

Lý Mục không nói tiếp.

Trần Kiều cũng không mong chuyện hai ba ngày đã có được trái tim hắn nên nàng không thất vọng, từ từ thϊếp đi.

Nửa đêm, Trần Kiều lại vô thức chui vào lòng Lý Mục, vòng tay ôm hắn.

Lý Mục nâng cánh tay nàng, da thịt dưới lòng bàn tay nàng mềm mại như ngọc.
« Chương TrướcChương Tiếp »