Chương 215

Editor: Tô Mộc Y

Buổi trưa, xe la ngừng trước một khách điếm ở trấn Ngũ Thường.

Trấn Ngũ Thường là một thị trấn lớn thuộc quận Hà Tây, mức độ phồn hoa tất nhiên không hề thua kém trấn nhỏ ở huyện thành.

Tiểu nhị của khách điếm kéo xe la tới hậu viện, bốn người Lý Mục không phân biệt chủ tớ, chọn một cái bàn ngồi xuống để dùng chung cơm trưa.

Trần Kiều áo xanh váy trắng, tuy trang điểm như nha hoàn nhưng dung mạo của nàng quá xuất sắc, chỉ với làn da trắng trẻo mềm mại kia thôi, đã thu hút không ít ánh mắt. Trần Kiều có kinh nghiệm từ bốn kiếp trước, đã quen bị nhìn trộm, nhưng nàng vẫn giả vờ hơi sợ hãi, nhích lại gần Lý Mục.

Lý Mục nhìn Cao Lãng.

Cao Lãng liền đặt cây đao bên hông lên bàn, cây đao rất nặng, “Ruỳnh” một tiếng, cộng với ánh mắt uy hϊếp của hắn, những người đàn ông đó lập tức sợ hãi rụt lùi về.

Trần Kiều cảm kích cười với Cao Lãng.

Cao Lãng sờ cái mũi, hơi ngượng ngùng.

Một lát sau, tiểu nhị bưng đồ ăn lên, cho dù là cơm, chắc chắn cũng không ngon như ở phủ thái thú.

Cho dù có tệ hơn thì Trần Kiều cũng đã từng thử hết rồi, cũng không để ý, cầm lấy đũa yên tĩnh gắp thức ăn.

Lần này thì ngay cả Cao Tuấn chững chạc cũng nhìn nàng thêm vài lần. Đạo lý rất đơn giản, một thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ bé, vì mục đích nào đó có lẽ sẽ giả bộ ngây thơ đáng yêu, nhưng các thói quen ăn, mặc, ở, đi lại, từ trên xuống dưới đều rất khác, người chưa được huấn luyện tuyệt đối không thể làm được.

“Cái này hơi cay.” Trần Kiều gắp một miếng thịt bò, sau khi miễn cưỡng nuốt xuống, nàng hút khí nói với Lý Mục, khi nói chuyện mặt cũng đỏ lên vì cay, vầng trán trán, chóp mũi đều có một lớp mồ hôi mịn.

Lý Mục cười, cầm ấm trà lên giúp nàng rót một chén trà.

Trần Kiều không ăn được cay nên sau đó cũng không động vào đĩa thịt bò, món mặn trên bàn không nhiều lắm, Lý Mục ra hiệu cho Cao Tuấn gọi thêm một món không cay. Nếu nàng yếu ớt, hắn sẽ không nuông chiều, nhưng nếu nàng có thể chịu khổ, Lý Mục cũng không định khắt khe với nàng.

Sau khi ăn xong, huynh đệ Cao gia ra ngoài, không biết định làm gì, Lý Mục cùng Trần Kiều thì đi lên lầu hai.

Phòng cho khách có khóa, Lý Mục lấy chìa khóa mở cửa, Trần Kiều đi theo sau hắn, phát hiện phòng cho khách này rất nhỏ, phía Bắc có một cái giường, phía Đông bày tủ sơn màu đỏ, giá rửa mặt, phía Tây sát cửa sổ có một bàn một ghế, ngoài ra cũng không bày thêm gì nữa.

“Xa nhà thế này, đã để tiểu thư phải uất ức rồi.” Lý Mục đặt tay nải của hai người lên bàn, quay đầu lại nói với nàng.

Trần Kiều lắc đầu, hỏi: “Chúng ta ở lại đây mấy đêm?”

“Một đêm thôi.”

Chỉ ở một đêm thôi nên quần áo trong bao không cần lấy ra.

“Ta đi vào thành một lát, tiểu thư ở lại đây nghỉ tạm đi.” Lý Mục chỉ đưa nàng lên, còn hắn muốn ra ngoài.

Trần Kiều đang kiểm tra giường đệm có sạch sẽ hay không, nghe vậy lập tức chạy đến bên cạnh Lý Mục, nhìn hắn: “Ta muốn đi theo chàng.”

Lý Mục nói đúng sự thật: “Lần này ta đi ra ngoài, gần tối mới có thể về, lại toàn phải đi bộ.”

Trần Kiều lập tức nói: “Ta không sợ mệt!”

Mắt nàng sáng lên, bộ dáng quấn lấy hắn của nàng giống như chim non không chịu rời xa cha mẹ, Lý Mục nhìn nàng một lát, đồng ý.

Khóa cửa xong, hai người sóng vai đi xuống lầu.

Cao Tuấn, Cao Lãng tới thôn trang gần đây xem xét tình hình cày cấy của dân chúng, Lý Mục thì dẫn Trần Kiều vào thị trấn đi dạo, thấy một quán trà liền đi vào, ngồi khoảng nửa canh giờ. Trần Kiều thận trọng, dần dần ý thức được Lý Mục đang âm thầm thị sát dân sinh, nếu có quan viên hay ác bá làm xằng làm bậy, các bá tánh không dám đối nghịch nhưng chắc chắn sẽ xì xào bàn tán.

Trần Kiều rất khâm phục, Lý Mục là một vị quan tốt.

Lý Mục cũng không chỉ ngồi ở quán trà, hắn còn dạo quanh những phố lớn ngõ nhỏ, nghe đám phụ nữ trong sân nói chuyện phiếm, nếu cảm thấy thú vị thì sẽ đứng nghe thêm một lát.

Mới đầu Trần Kiều không cảm thấy mệt, một lúc sau thì lòng bàn chân đã bắt đầu ê ẩm, hình như đế giày hơi mỏng đã bị đá xanh mài, hai chân nặng như đeo chì. Về công, Trần Kiều không muốn chậm trễ chính sự của Lý Mục, về tư, Trần Kiều không muốn Lý Mục ghét bỏ nàng yếu ớt làm vướng víu, cho nên nàng yên lặng chịu đựng, thỉnh thoảng Lý Mục hỏi nàng có mệt không, nàng cũng cười lắc đầu.