Chương 216

Editor: Tô Mộc Y

Trời sắp tối, Lý Mục mới dẫn Trần Kiều về khách điếm.

Huynh đệ Cao gia đã chiếm một cái bàn trong góc ở đại đường, hai người vừa xuất hiện, Cao Lãng lập tức xua tay.

Bữa tối là bốn chén mì Dương Xuân, Trần Kiều vừa mệt vừa đói, sau khi ăn xong một chén vẫn chưa đã thèm, Cao Tuấn bưng chén canh lên uống, Trần Kiều rất hâm mộ, tiếc là nàng không làm được.

Đàn ông ăn nhiều, mỗi người còn muốn gọi thêm một chén nữa, Lý Mục hỏi Trần Kiều muốn ăn nữa không, Trần Kiều cười lắc đầu.

Lý Mục liền đưa nàng lên nghỉ ngơi trước.

“Nhớ chốt cửa.” Trước khi xuống lầu, Lý Mục nhắc nhở Trần Kiều.

Trần Kiều ừ một tiếng, Lý Mục đứng ngoài cửa, nhìn nàng đóng cửa, nghe thấy tiếng nàng chốt cửa rồi thì mới rời đi.

Hắn vừa đi, Trần Kiều lập tức nhào lên giường, nằm yên, xương cốt nàng như đang kêu gào. Trần Kiều đá giày, nhấc chân lên đã thấy bàn chân đỏ ửng, ngày mai lại đi như vậy tiếp chắc chắn sẽ nổi bọng nước.

Trần Kiều hơi hối hận, Lý Mục nói không sai, chuyến này không phải du ngoạn, hắn một lòng vì bá tánh, cho dù nàng đi bên cạnh không rời một tấc, chắc Lý Mục cũng không nhìn thấy nàng.

Trần Kiều thở dài.

Nàng lười biếng nằm, mười lăm phút sau, trên hành lang truyền đến tiếng bước chân, nàng nghe thấy huynh đệ Cao gia từ biệt với Lý Mục, sau đó, cửa phòng bên cạnh bị đẩy ra. Khi Lý Mục gõ cửa, Trần Kiều đã đứng lên, sửa sang lại đầu tóc, Trần Kiều cố nén sự đau nhức cả người đi mở cửa.

Ngoài cửa trừ Lý Mục ra, còn có tiểu nhị ôm một thùng tắm.

Tiểu nhị đặt thùng tắm vào phòng cho khách xong, đi xuống xách nước ấm, Trần Kiều nhìn thùng tắm kia, nghĩ đến chắc nàng phải tắm rửa trước mặt Lý Mục, cổ cũng đỏ lên.

Lý Mục kịp thời nói: “Lát nữa ta còn có việc phải giao cho huynh đệ Cao gia, tiểu thư để lại cho ta một xô nước là được rồi.”

Trần Kiều nhẹ nhàng thở ra.

Tiểu nhị chạy lên chạy xuống mất mấy chuyến, làm xong liền lui ra ngoài, Lý Mục lại dặn Trần Kiều chốt cửa, sau đó đi phòng bên cạnh.

Trần Kiều nghe tiếng bước chân hắn vào phòng bên cạnh, lại nhìn chung quanh căn phòng nhỏ này một vòng, rồi nhìn cánh cửa nàng đã tự tay chốt, lúc này mới chậm rãi cởϊ qυầи áo, bước vào trong thùng tắm.

Nàng đã cố gắng không phát ra âm thanh, nhưng ba người trong phòng bên cạnh đều là người luyện võ, thính giác hơn người, vài tiếng nước chảy khi mỹ nhân bước vào nước dễ dàng xuyên qua vách tường truyền tới.

Mặt Cao Tuấn không có cảm xúc gì, định lực của Cao Lãng không bằng huynh trưởng, lỗ tai hơi nóng lên, cầm trà lên uống để che dấu.

Mắt Lý Mục nhìn thẳng, thấp giọng dò hỏi điều hai anh em đã biết.

Người còn ở bên ngoài nên Trần Kiều không dám tắm quá lâu, cọ rửa nhanh chóng, gội đầu bằng một chén trà, sau đó liền đi ra, lau khô người rồi thay trung y. Xong xuôi, Trần Kiều ngồi bên bàn nhỏ sát cửa sổ lau tóc. Cửa sổ khắc hoa đóng kín mít, nhưng vẫn có gió đêm ngày xuân thổi vào, rất thoải mái.

Lau được một nửa, nàng nghe thấy tiếng mở cửa truyền đến từ bên cạnh, không lâu sau, Lý Mục gõ cửa: “Ta đã về.”

Trần Kiều đành phải dùng khăn bọc đuôi tóc còn tích nước, vội vàng đi mở cửa.

Trong phòng điểm ánh nến, quầng sáng mờ nhạt, Lý Mục đứng trước cửa, khi cửa phòng mở ra, hắn nâng mi mắt liền thấy cô gái nhỏ bên trong. Nàng mặc trung y bằng lụa trắng, nhỏ nhắn đơn bạc, mái tóc ngày thường búi lên chỉnh tề nay còn ướt, càng thêm đen như mực. Bởi vì tay đang nâng đuôi tóc nên nàng hơi nghiêng đầu, khuôn mặt mềm mại cũng vì vừa mới tắm xong hiện ra tầng hồng nhạt, sạch sẽ lại quyến rũ.

Thấy hắn nhìn chăm chú, Trần Kiều đỏ mặt lui sang bên cạnh.

Cầu thang bên kia có người lên, Lý Mục nhấc chân đi vào, trở tay đóng rồi chốt luôn cửa.

“Ta đi lau đầu, đại nhân cứ tự nhiên.” Bây giờ nàng thực sự chật vật, Trần Kiều nhanh chóng lui đến bên cửa sổ, đưa lưng về phía Lý Mục mà lau tóc, mái tóc đen được nàng đưa ra phía trước, lộ ra cái cổ tuyết trắng. Ánh nến mờ nhạt chiếu lên, sáng như ngọc.

Lý Mục thu lại tầm mắt, cởϊ áσ ngoài, đổ một chậu nước ngâm chân trước.

Hắn muốn chờ sau khi Trần Kiều nằm xuống, thổi nến, rồi mới lau qua người.

Nhưng Trần Kiều lau xong tóc còn muốn để cho khô, sợ nhìn thấy Lý Mục làm gì không thích hợp, Trần Kiều vẫn ngồi cứng đờ ở đó, dùng lược chải tóc.

Nhìn ra ý đồ của nàng, Lý Mục thấp giọng nói: “Ta thổi đèn nhé.”

Trần Kiều nhẹ nhàng đáp “Ừ”.

Ánh nến vừa tắt, cửa sổ đóng chặt, căn phòng lập tức tối đen. Lý Mục bình tĩnh cởϊ áσ và tháo thắt lưng, đứng sau thùng tắm, dùng khăn ướt lau người. Mỗi lần hắn nhúng khăn vào thùng gỗ rồi vắt khô, trong phòng sẽ có tiếng nước chảy ào ào, không giống Trần Kiều chút nào, tắm rửa cũng làm như có trộm.

Lý Mục lau người rất nhanh, lúc hắn trở về giường, tóc Trần Kiều còn chưa khô.

Trần Kiều mở cửa sổ ra, như vậy thì gió lớn hơn một chút.

Trên đường hầu như không có một bóng người.

Trần Kiều lại đóng kỹ cửa sổ, mắt đã quen với bóng tối, nàng cẩn thận đi đến mép giường, Lý Mục nằm bên ngoài, hình như thân hình thon dài thẳng tắp đã chiếm hết giường, Trần Kiều chỉ có thể bò qua người hắn. Nàng nín thở ngưng thần, không ngờ mái tóc sau lưng trượt xuống, chạm vào ngực Lý Mục, Trần Kiều hoảng hốt, bò nhanh vào.