Chương 253: Kiếp Thứ sáu

Editor: Tô Mộc Y

Những tưởng ngân hà cũng không thể xóa sạch hoàn toàn tình cảm phức tạp trong lòng Trần Kiều dành cho Lý Mục, thì lúc nàng mở to mắt phát hiện mình đang ở ngục, mặc quần tù nhân bẩn thỉu, Trần Kiều đã hoàn toàn quên Lý Mục sạch sẽ!

Lúc này là ban đêm, trong phòng giam tối như mực chỉ có ánh trăng xuyên qua cửa sổ trên cao chiếu vào. Trần Kiều nằm trên đống rơm bốc mùi khó ngửi, còn chưa hiểu tình cảnh của mình bây giờ, đã thấy có hai người nằm cách vách “hàng rào”, đầu tai bù xù không nhìn ra là nam hay nữ. Trần Kiều lập tức bị doạ tỉnh, ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, mới phát hiện mình là phạm nhân.

Trần Kiều không thể tin được, nàng hy vọng đây là một cơn ác mộng, nàng nhắm mắt lại một lần nữa, như thể nếu như không nhìn thấy, mọi thứ xung quanh sẽ biến mất.

Sau đó, Bồ Tát đưa ký ức kiếp thứ sáu của nàng tới.

Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, Trần Kiều mới thở dài nhẹ nhõm. Hai đời Hoắc Anh, Lý Mục nguyên thân của nàng đều quá xấu, Trần Kiều thật sự sợ kiếp này nguyên thân sẽ làm chuyện gì thương thiên hại lí, còn bị bắt vào đại lao.

Nguyên thân kiếp thứ sáu của nàng thân phận không cao, phụ thân là quản sự bên cạnh tri huyện của huyện thành phủ Dương Châu - Vương Thận, mẫu thân cũng là nha hoàn của Vương gia. Trần quản sự và Vương Thận cùng nhau lớn lên, quan hệ vô cùng thân thiết, Vương Thận lại là con trai độc nhất trong nhà, sau khi nhị lão Vương gia qua đời, có thể nói Vương Thận chỉ còn Trần quản sự là người thân duy nhất.

Vương Thận là một vị quan thanh liêm, cương trực công chính, xử án như thần lại không sợ cường quyền, rất được Hoàng đế đánh giá cao, vì vậy cũng ra sức đề bạt nâng đỡ. Vị quan tốt như vậy tuy được dân chúng tán tụng, song lại bị các đồng liêu lại xa cách, bởi vậy Vương Thận trừ khi phải bận rộn chính vụ ở công sở, thời gian còn lại đều ở nhà. Có thể là quá nhàn nên muốn tìm chuyện để gϊếŧ thời gian, Vương đại nhân coi hai đứa con Trần quản sự là con cháu nhà mình, thường xuyên dạy bảo hai anh em học làm người. Huynh muội Trần gia được hắn dạy bảo, ca ca Trần Kế Hiếu trung hậu, thành thật, muội muội Trần Kiều còn có thể đọc làu làu “nữ giới”.

Trong lúc Vương Thận đảm nhiệm chức tri phủ ở Ký Châu, nguyên thân mười lăm tuổi gả cho một vị con nhà giàu thành Ký Châu, họ Phương, tên Văn Cử. Nguyên thân xinh đẹp đoan trang, được giáo dục tốt như một tiểu thư quan gia thật sự, sau lưng lại có Vương tri phủ coi nàng như cháu gái, Phương gia vẫn rất vừa lòng với hôn sự này.

Nhưng Phương Văn Cử cũng là độc đinh của Phương gia, cha mẹ trong nhà đều ngóng trông được ôm cháu trai, có điều nguyên thân gả qua đó được hai năm lại chậm chạp không có động tĩnh. Nguyên thân cũng là người vợ hiền lành, chủ động đề nghị nạp thϊếp cho chồng, vì thế bên cạnh Phương Văn Cử có thêm Vạn di nương. Vạn di nương cũng không chịu thua kém, vào phủ ba tháng đã có thai, mang thai được mười tháng, sinh ra một cậu bé mập mạp.

Lúc này, nguyên thân đã mười tám tuổi, Vương Thận cũng được hoàng đế điều đến kinh thành làm Hình Bộ Thượng Thư, có vị Thượng thư làm chỗ dựa, tuy ba năm nguyên thân không có con, cuộc sống ở Phương gia cũng không tồi, không ai dám gây chuyện với nàng. Lúc ăn Tết, cả nhà hết sức vui vẻ, đêm tết Nguyên Tiêu đó, Phương Văn Cử đang khỏe mạnh đột nhiên chết bất đắc kỳ tử trên giường với nguyên thân.

Phương gia nổi giận, cha mẹ Phương gia lập tức báo quan, ngỗ tác nghiệm ra có thạch tín trong trà ở phòng nguyên thân, mà trên dưới Phương gia đều biết, gần đây nguyên thân đi khắp hang cùng ngõ hẻm tìm lang trung giang hồ. Đối mặt với sự nghi ngờ, nguyên thân giải thích nàng chỉ tìm lang trung giang hồ để mua thuốc giúp mang thai, không mua thạch tín cũng chưa từng hạ độc chồng, nhưng rõ ràng nha dịch lục soát được thạch tín thừa và thuốc giúp mang thai từ phòng nàng.

Nguyên thân bị giam vào đại lao với lý do “Ghen ghét chồng sủng ái thϊếp thất, hạ độc mưu sát”, lang trung giang hồ bán thuốc ở huyện bên cạnh khi nghe tới án này, chủ động trở về làm chứng, khai nguyên thân thật sự mua thạch tín của hắn, lý do là trong nhà có chuột, nàng phải dùng thạch tín để gϊếŧ chuột. Lang trung giang hồ không nghi ngờ, liền bán một bao thạch tín cho nguyên thân.

Nhân chứng vật chứng đều đủ, nguyên thân hết đường chối cãi.

Gϊếŧ người là tội lớn, sau khi tri huyện thẩm án xong còn cần trình án lên cho tri phủ Ký Châu. Sau tri phủ Ký Châu phái người xét duyệt cũng đồng ý với phán quyết của tri huyện, lại trình án lên Hình Bộ, Hình Bộ kiểm chứng không có gì sai, lại định viết tấu chương xin Hoàng đế phê chuẩn. Cứ báo như vậy, phúc thẩm lên từng cấp bậc, dù sao cũng mất một thời gian. Nhưng nguyên thân vẫn còn rất kiêu ngạo, hôm lang trung giang hồ bôi nhọ nàng, đối mặt với sự phẫn nộ chỉ trích của cha mẹ chồng, trong cơn tức giận nguyên thân đã đâm đầu vào tường tự sát, dùng cái chết để chứng minh mình trong sạch!

Trần Kiều nhìn vách tường rắn chắc phía sau nhà tù, lại cảm thấy gáy hơi đau.

Sao nguyên thân lại ngu như vậy, nếu biết mình bị oan thì nên cố gắng sống sót, người hãm hại không thể làm chuyện này mà không để lại dấu vết, tri huyện không thể điều tra ra, phía trên còn có Tri phủ, Hình Bộ. Đặc biệt, nguyên thân còn có Hình Bộ Thượng Thư chống lưng, cho dù Vương Thận công chính nghiêm minh tuyệt đối không công tư bất phân, quan viên phía dưới vì lấy lòng hắn, cũng sẽ cẩn thận tra xét án này. Nói không chừng sẽ phát hiện ra manh mối!

Trần Kiều chắc chắn sẽ không tìm đến cái chết, đáng tiếc ký ức Bồ Tát cho chỉ kết thúc vào thời điểm nguyên thân chết, Trần Kiều cũng không biết tiến triển tiếp theo của vụ án, cũng không biết ai là thủ phạm thực sự.

Hạ tuần tháng Giêng, trời giá rét, Trần Kiều lạnh không ngủ được, lăn qua lộn lại suy nghĩ về mọi người ở Phương gia. Cha mẹ Phương gia không lý gì lại gϊếŧ hại con trai ruột, nha hoàn bên cạnh nguyên thân có thể bỏ độc vào trà nhất…

Ngày hôm sau, quan coi ngục đưa bữa sáng tới, màn thầu vừa lạnh vừa cứng, cháo nhiều nước ít hạt, hơn nữa nhìn rất bẩn.

Trần Kiều không muốn ăn, nhưng nàng không biết mình phải đợi trong phòng giam bao lâu, không ăn thì sẽ đói chết mất.

Trần Kiều vứt vỏ màn thầu đi, chỉ ăn nhân bên trong.

Ngay sau khi ăn xong, Trần Kiều bị quan coi ngục đưa tới đại đường huyện nha, hóa ra là lang trung giang hồ kia lộ diện, muốn làm chứng nàng mua thạch tín.

Trần Kiều đã sớm biết kết quả, nhưng lại rất bình tĩnh.

“Muội muội đừng sợ, đại ca tin muội không gϊếŧ người, muội chờ đi, đại nhân lập tức trở về từ Thái Nguyên, ngài ấy chắc chắn sẽ cứu muội.”

Khi quan coi ngục muốn áp giải Trần Kiều đi, ca ca ruột kiếp này của Trần Kiều - Trần Kế Hiếu mặc kệ mọi sự ngăn cản, vọt tới bên cạnh muội muội, thấp giọng dặn dò. Ký Châu cách kinh thành không xa, ra roi thúc ngựa hai canh giờ là đến, Trần quản sự không đi được, phái con trai tới đây trấn an con gái.

Trần Kiều thấy trên cằm huynh trưởng lún phún râu, nhẹ nhàng gật đầu.

Kiếp này người nhà rất tốt với nguyên thân, hình như trong trí nhớ vị Hình Bộ Thượng Thư Vương đại nhân kia không có án nào là không phá được, Trần Kiều tin mình không xui xẻo như vậy, sống lại một lần vẫn không thoát được oan số chết.