Chương 254

Editor: Tô Mộc Y

Trần Kiều ở nhà tù một đêm, cũng may Trần Kế Hiếu đút tiền cho cai ngục, mua thức ăn từ bên ngoài đưa vào, cuối cùng Trần Kiều cũng được ăn cơm no cháo ấm, còn được đưa tới một cái chăn bông.

Tới chạng vạng tối, phòng giam càng lạnh, trong ánh mắt hâm mộ của các phạm nhân gần đó Trần Kiều quấn chặt chăn, chuẩn bị ngủ.

Đột nhiên từ xa truyền đến tiếng ồn ào của các phạm nhân, có người muốn cai ngục lấy thức ăn, có người xin áo bông, Trần Kiều nằm trên đống rơm, chỉ để lộ đầu, tò mò nhìn về phía bên ngoài song sắt. Vào thời gian này à, cai ngục muốn đưa phạm nhân nào đi thẩm vấn ban đêm sao?

Cai ngục càng ngày càng gần, cầm theo một chiếc đèn trong tay, cai ngục này cũng coi như là quen Trần Kiều, đối với các phạm nhân luôn là vẻ mặt kiêu căng, còn dùng ánh mắt ngả ngớn đánh giá nàng, giờ này khắc này, cai ngục lại cong eo, vô cùng cung kính dẫn đường cho người phía sau. Trần Kiều nhìn về phía sau cai ngục, thấy một người đàn ông mặc trường bào thẫm màu, tóc dài dùng trâm mộc cố định trên đỉnh đầu, khi hắn tới gần, rốt cuộc khuôn mặt hắn cũng hiện rõ, mày kiếm không giận cũng uy.

Trần Kiều nhận ra, đây là Vương Thận, Hình Bộ Thượng Thư hiện nay.

Trong trí nhớ Bồ Tát cho cũng có Vương Thận, nhưng chỉ vội vàng lướt qua, lúc này tận mắt nhìn thấy, Trần Kiều mới chân chính lãnh hội được phong thái của người này. Năm nay Vương Thận ba mươi tư tuổi, ngoại hình của hắn chắc chắn là thuộc hạng tuấn mỹ, tuấn mỹ đến mức khiến hắn trông trẻ hơn rất nhiều so với bạn cùng lứa, nhưng chính khí trên người Vương Thận vượt xa tướng mạo đẹp đẽ nông cạn.

Người đàn ông trước đó khiến Trần Kiều cảm nhận được chính khí là Hoắc Anh, nhưng Hoắc Anh trẻ tuổi bốc đồng, giống con sư tử uy phong dũng mãnh, ai trêu chọc hắn thì hắn sẽ cho một móng vuốt, ân oán phân minh. Khác với Vương Thận, Vương Thận cực kì giống phán quan trong truyền thuyết, hắn sẽ nghiêm trị người làm chuyện xấu, sự trừng phạt đó là vì duy trì chính nghĩa, duy trì trật tự luật pháp, không liên quan tới ân oán, tình cảm cá nhân.

Lúc Trần Kiều đang nhìn Vương Thận không chớp mắt, cai ngục đã dẫn Vương Thận ngừng trước nhà tù của nàng.

Khi thấy Trần Kiều nằm trên đống rơm, đang cuốn chăn, Vương Thận nhíu mày.

Hắn cũng coi như nhìn huynh muội Trần Kế Hiếu, Trần Kiều lớn lên. Trần Kiều bốn tuổi học vỡ lòng, hắn tự tay dạy nàng cầm bút viết chữ, tình cảm của hai người giống như chú cháu, không ngờ ba năm không gặp, lúc gặp lại, lại ở trong lao.

“Đại nhân?”

Khi cai ngục mở khóa, rốt cuộc Trần Kiều cũng hoàn hồn, lăn lóc bò lên, kích động nhìn Vương Thận, Hình Bộ Thượng Thư không án nào không phá được trong truyền thuyết tự mình tới thăm nàng, lúc này nàng có thể được cứu chứ?

Vương Thận gật đầu với nàng, chờ sau khi cai ngục rời khỏi đây, hắn mới đánh giá Trần Kiều, thấp giọng hỏi:

“Bọn họ có dụng hình không?”

Trần Kiều lắc đầu, vội vã nói:

“Đại nhân, ta bị oan, xin ngài làm chủ thay ta.”

Đứa trẻ tự mình dạy dỗ, Vương Thận tin vào phẩm hạnh của Trần Kiều, nhưng nên hỏi vẫn phải hỏi cho rõ.

Hắn hỏi Trần Kiều mấy vấn đề.

Dù sao Trần Kiều cũng tới sau, một số chi tiết cũng không rõ, chỉ có thể thuật lại đúng sự thật ký ức khắc sâu của nguyên thân cho Vương Thận.

Vương Thận chỉ yên lặng nghe, thỉnh thoảng hỏi vài câu.

Sau khi hỏi xong, Vương Thận nhìn khuôn mặt gầy ốm, tiều tụy của Trần Kiều, thấp giọng nói:

“A Kiều đừng gấp, ta sẽ mau chóng phá án.”

Trước khi Trần Kiều xuất giá, hắn vẫn gọi nàng như vậy.

Trong lòng Trần Kiều ấm áp, hắn coi nàng như vãn bối nhà mình, nhũ danh này chính là lời hứa hẹn tốt nhất.

“Làm phiền đại nhân.”

Trần Kiều cảm kích cười với hắn.

Cô gái nhỏ mỉm cười xinh đẹp, ánh mắt như ánh trăng rực rỡ dưới hồ, Vương Thận giật mình. Đứa nhỏ này trời sinh xinh đẹp, vẻ đẹp mang sự mê hoặc, Vương Thận cảm thấy không ổn, cho nên hắn luôn nghiêm khắc dạy dỗ Trần Kiều, dần dà, tính cách Trần Kiều trở nên trầm ổn không thích nói giỡn, trừ lúc còn bé hồn nhiên, sau khi lớn lên nàng cũng không chưa bao giờ lộ ra lúm đồng tiền như vậy, tất nhiên trên người cũng không còn sự mê hoặc khiến người ta dễ cảm thấy ngả ngớn.

Có lẽ Phương gia không nặng quy củ, nàng cũng dần dần buông lỏng?

Nhưng mà, nàng chỉ cười hơi xinh đẹp một chút, chỉ cần cử chỉ đoan trang, cũng sẽ không ảnh hưởng đến toàn cục.

“Ta đi trước.”

Thu hồi tầm mắt, Vương Thận cáo từ.

Trần Kiều không thể ra khỏi nhà tù, đứng tại chỗ nhìn theo hắn.

***

Vương Thận ở bên ngoài làm gì Trần Kiều không biết, ngày thứ ba, huyện nha lại thăng đường lần nữa, khi Trần Kiều bị quan coi ngục áp giải qua đó, không nhìn thấy Vương Thận, lúc quỳ phát hiện trong đám người Phương gia có một gương mặt xa lạ, là một người đàn ông hai mươi tuổi, dáng dấp cũng đoan chính.

Trần Kiều quỳ gối ở bên, tiếp theo đó, dường như không có chuyện của nàng, nàng chỉ cần nghe là được.

Hóa ra người đàn ông mới xuất hiện là gian phu của Vạn di nương, con trai Vạn di nương cũng là của gian phu, Vạn di nương nghi ngờ chồng Phương Văn Cử có thể nghi kỵ nàng, sau khi thương lượng với gian phu, quyết định hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, dứt khoát gϊếŧ Phương Văn Cử, sau đó giá họa cho Trần Kiều. Gian phu có biểu đệ bà con xa làm tiểu nhị ở hiệu thuốc, biết chút y học, gian phu tìm tới biểu đệ này, để biểu đệ giả vờ làm lang trung giang hồ dụ Trần Kiều vào bẫy.

Nguyên thân đang vội vã muốn sinh con, vừa nghe lang trung giang hồ đã giúp rất nhiều người thụ thai thành công, khi tuyệt vọng nguyên thân có thể thử tin, mua thuốc giúp mang thai từ chỗ lang trung giang hồ. Mà Vạn di nương biết đêm Trung thu nhất định chồng sẽ ở cùng chính thê, nàng ta bèn hạ độc trong chén trà của Phương Văn Cử trước. Đêm đó Phương Văn Cử trúng độc, Vạn di nương cũng tới phòng nguyên thân, thừa lúc tất cả mọi người vây quanh thi thể Phương Văn Cử, lén bỏ thạch tín vào chén trà trên bàn.

Chân tướng đã rõ, ba người Vạn di nương bị phán tội chết, Trần Kiều vô tội được phóng thích.

Nhị lão Phương gia thẹn với con dâu, thành khẩn xin lỗi Trần Kiều, Trần Kiều không trách họ, chỉ mang của hồi môn của mình, theo ca ca Trần Kế Hiếu hồi kinh, nàng không muốn tiếp tục ở Phương gia thủ tiết.

“Ca ca, sao đại nhân biết Vạn di nương có gian phu?”

Trên đường hồi kinh, Trần Kiều tò mò hỏi.

Trần Kế Hiếu cười nói:

“Ban đêm đại nhân thẩm vấn lang trung giang hồ, lang trung giang hồ nhận tội.”

Trần Kiều vẫn thấy khó hiểu:

“Hai người Vạn di nương cho hắn rất nhiều bạc, hắn sẽ thành thật nhận tội như vậy sao?”

Lúc Vương Thận thẩm vấn Trần Kế Hiếu không ở đó, tất nhiên không biết quá trình ra sao, sờ đầu hàm hồ nói:

“Đại nhân có cách, muội muội muốn biết, tự mình đi hỏi đại nhân đi.”

Trần Kiều: …

Trong phòng giam, Vạn di nương cũng phẫn nộ chất vấn biểu đệ bà con xa kia:

“Tại sao ngươi lại phản bội chúng ta?”

Biểu đệ bà con xa phun một ngụm nước miếng:

“Ta nhổ vào! Các ngươi không muốn cho ta tiền, còn hạ độc hại ta, nếu không phải Vương đại nhân kịp thời tới đánh đổ chén của ta, ta đã bị các ngươi hạ độc chết rồi! Các ngươi bất nhân thì ta sẽ bất nghĩa, muốn chết thì chúng ta cùng chết!”