Chương 255

Editor: Tô Mộc Y

Trần Kiều về nhà mẹ đẻ, nhà mẹ đẻ của nàng ở phủ Thượng thư.

Vương Thận là một vị quan thanh liêm, chưa từng nhận hối lộ, nhưng Hoàng đế coi trọng hắn, ban cho hắn một tòa nhà lớn. Vương Thận ở một mình tại chính viện, phân cho cả nhà Trần quản sự ở Tây Khóa Viện. Trên đường hồi kinh, Trần Kiều cũng từ trong miệng huynh trưởng mới biết được vì sao Vương Thận đã đứng tuổi nhưng vẫn chưa thành thân.

Hóa ra mười mấy năm trước, khi Vương Thận làm Tri huyện ở Dương Châu từng có hôn ước, cũng sắp thành thân. Kết quả Vương Thận đã phá một đại án gϊếŧ người, hung thủ bị bắt, đồng lõa của hung thủ vì trả thù Vương Thận, ban đêm đã xông vào nhà vị hôn thê của Vương Thận, gϊếŧ hại toàn bộ bảy mạng người nhà gái, không ai sống sót.

Không ai biết rốt cuộc Vương Thận có tâm trạng gì, dù sao từ đó về sau, Vương Thận không đáp ứng mối hôn sự nào nữa.

Trần Kiều nghe xong cũng thấy khó chịu thay Vương Thận. Hắn xử án minh oan vì bá tánh, ổn định bá tánh, song lại phải chịu sự oán hận của kẻ ác. Vương Thận không muốn cưới vợ, nhất định là sợ lại liên lụy người nhà lần nữa.

Xe ngựa đi chậm, tới buổi chiều hôm sau hai huynh muội mới trở về kinh thành.

Vương Thận ở Hình Bộ, Trần quản sự và con dâu Nguyệt nương đã chờ ở tiền viện từ sớm, bọn hạ nhân khác của phủ Thượng thư cũng tới xem náo nhiệt.

Xe ngựa ngừng lại, Trần Kiều thò đầu ra khỏi thùng xe, liếc mắt một cái đã thấy phụ thân kiếp này. Trần quản sự lớn hơn Vương Thận sáu tuổi, năm nay vừa tròn bốn mươi, là người trầm ổn trung hậu, sau khi vợ qua đời, Trần quản sự cũng không tái giá, vừa quản gia cho Vương Thận, vừa một mình nuôi lớn hai con.

“Cha!”

Trần Kiều bước nhanh tới, nghĩ đến thời gian ở trong phòng giam, mắt Trần Kiều hơi cay.

“Đừng khóc, đừng khóc, tất cả đã qua rồi, Kiều Kiều lại đây, bước qua chậu than trước đã.”

Thấy con gái gầy thành như vậy, khỏi phải nói Trần quản sự đau lòng thế nào, ông nắm tay Trần Kiều, dẫn con gái tới chậu than đã chuẩn bị trước, xua tan đen đủi.

Trần Kiều nhấc làn váy, bước nhanh qua.

“Muội muội chịu khổ rồi.”

Chị dâu của Trần Kiều, Nguyệt nương cũng tới quan tâm nói.

Nguyệt nương là tú nương mới Vương Thận nhận sau khi vào kinh, nguyên thân chỉ gặp người chị dâu này một lần khi huynh trưởng thành thân, Trần Kiều thì càng không biết, thấy dung mạo Nguyệt nương bình thường, nước da trắng nõn, trông rất dịu dàng, dễ chung sống, Trần Kiều liền cười gọi một tiếng “Chị dâu”.

Cha con Trần quản sự muốn giúp Trần Kiều dọn của hồi môn, nhưng Nguyệt nương đã kéo tay Trần Kiều dẫn nàng tới Tây Khóa Viện trước. Trần quản sự ở thượng phòng, vợ chồng Trần Kế Hiếu ở Đông sương phòng. Nguyệt nương đã sớm dọn dẹp Tây sương phòng, bàn ghế, đồ đạc bên trong đã đầy đủ mọi thứ, rất sạch sẽ. Trần Kiều nhìn xung quanh một lượt, có cảm giác an tâm khi về đến nhà.

Của hồi môn của Trần Kiều không nhiều lắm, thứ không tiện cầm thì không mang về, trừ quần áo ra thì cũng chỉ có hai rương gỗ lớn.

Dọn đồ tới đây, cả nhà bốn người tề tựu cùng nhau, hàn huyên rất lâu.

“Lần này may nhờ có đại nhân giúp đỡ, gần tối đại nhân trở về, Kiều Kiều nhớ phải cảm ơn đại nhân.”

Trần quản sự dặn dò con gái. Lần trước đại nhân tới Thái Nguyên phá án, vốn phải trực tiếp hồi kinh, nhưng nhận được thư xin giúp đỡ của ông, đại nhân mới vòng tới Ký Châu trước, như thế mới tránh cho con gái phải chịu khổ ở nhà tù.

Trần Kiều gật đầu nói:

“Phụ thân yên tâm, ân tình của đại nhân suốt đời con cũng không quên.”

Trần quản sự nhìn con gái, thở dài trong lòng. Con bé gả vào Phương gia hơn ba năm mà không có con, bây giờ trở về, sợ là cũng khó tìm mối tốt. Ông không sợ phải nuôi con gái cả đời, nhưng thân là phụ thân, ông vẫn hy vọng con mình có thể gả cho một hôn phu tốt, hai vợ chồng ngọt ngào sống cả đời.

“Người làm trong phủ đã đủ rồi, không có việc gì cho con làm, sau này con cứ giúp chị dâu con thêu thùa may vá đi, việc khác thì sau này nói sau.”

Trần quản sự lại nói.

Trần Kiều hiểu, việc khác chính là việc nàng tái giá, Trần Kiều cũng không sốt ruột lắm, nàng mới xuyên tới, nên làm quen với phủ Thượng thư trước đã.

Ôn lại chuyện cũ xong, Trần quản sự và vợ chồng Trần Kế Hiếu đi trước, để Trần Kiều nghỉ ngơi.

Trần Kiều nằm trên giường ngủ một giấc, khi tỉnh lại đã là hoàng hôn.

Nguyệt nương tới nhắc nhở nàng thay quần áo, chuẩn bị bái kiến Vương Thận.

Trần Kiều rửa mặt, ngồi trước bàn trang điểm, nghĩ một lát rồi chải kiểu tóc của cô nương chưa lấy chồng.

Nguyệt nương đứng bên cạnh cô em chồng, càng nhìn cô nương trong gương càng thấy đẹp. Trần Kế Hiếu rất tuấn lãng, nhưng cũng chỉ là tuấn lãng bình thường, muội muội này lại không như thế, khuôn mặt như hoa, đôi mắt ngập nước, mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười đều rất lanh lợi, cũng không có sự ủ rũ của người phụ nữ thủ tiết về nhà.

“Lần cuối cùng gặp muội muội là một năm trước, sao ta lại cảm thấy muội muội càng ngày càng trẻ?”

Giúp Trần Kiều cài trâm, Nguyệt nương hâm mộ nói. Rõ ràng hai người bằng tuổi, nhưng nàng đứng bên cạnh Trần Kiều, vừa thấy đã biết là chị dâu, trông già hơn!

“Tẩu quá khen rồi.”

Trần Kiều cười nói.

Trang điểm xong, chị dâu em chồng sóng vai ra khỏi phòng.

Trần quản sự ở chính viện, từ xa nhìn thấy con dâu vừa nói vừa cười với con gái, Trần quản sự không khỏi sửng sốt. Trong trí nhớ của ông, con gái xinh đẹp có thừa, nhưng không đủ lanh lợi, bị đại nhân dạy thành bà cụ non, đoan trang thì vẫn đoan trang, nhưng vẫn thiếu sự nhõng nhẽo nên có của tiểu cô nương. Nhưng trước mắt, con gái bước chân uyển chuyển, tươi cười nhẹ nhàng xinh đẹp, quả thực như thay đổi thành một người khác.

Hay là, là được người con rể đoản mệnh nuông chiều ra?

Chỉ cần con gái vui vẻ, dù có biến thành thế nào Trần quản sự đều có thể chấp nhận, nhưng, ông hơi lo lắng đại nhân sẽ không thích con bé như vậy.

“Cha.”

Trần Kiều lại hành lễ với phụ thân lần nữa.

Trần quản sự cười, chỉ vào căn phòng ở chính viện nói:

“Đại nhân còn chưa trở về, các con vào phòng ngồi trước đi.”

Trần Kiều và Nguyệt nương cùng vâng, vừa định đi, có một chiếc xe ngựa đỗ trước phủ Thượng thư.

“Đại nhân đã về.”

Trần quản sự chạy nhanh tới ý bảo con gái theo ông tiến lên nghênh đón.

Trần Kiều bước nhanh theo sau phụ thân.