Chương 256

Editor: Tô Mộc Y

Ngoài cửa, Vương Thận cúi đầu xuống xe, vừa mới từ Hình Bộ về, hắn mặc quan bào màu tím, trên đầu vẫn đội quan mũ, uy nghiêm không thể nhìn thẳng. Đứng thẳng người, Vương Thận ngẩng đầu, liếc mắt một cái đã thấy được Trần Kiều đi sau Trần quản sự, nàng mặc một cái áo trắng, váy dài xanh lá cây, phối hợp với búi tóc của thiếu nữ đợi gả, giống như tiểu cô nương mười lăm tuổi.

“Kiều Kiều mau quỳ xuống.”

Lúc Vương Thận đánh giá Trần Kiều, Trần quản sự thấp giọng nhắc nhở con gái.

Trong lòng Trần Kiều giật mình, còn phải quỳ xuống?

Nhưng nàng đã quỳ trước Tri huyện, quỳ trước ân nhân cứu mạng cũng chẳng sao.

“Trần Kiều có thể rửa sạch oan khuất, là nhờ vào sự anh minh của đại nhân, ơn cứu mạng, Trần Kiều nguyện kết cỏ ngậm vành* để báo đáp.”

*Kết cỏ ngậm vành: Chỉ sự báo ơn sâu sắc.

Trần Kiều quỳ trên đất, nói xong liền muốn dập đầu trước mặt hắn.

“A Kiều khách sao rồi, ta tận mắt nhìn thấy ngươi lớn lên, ta thân là trưởng bối, sao có thể ngồi yên không quan tâm chứ.”

Vương Thận khom lưng, đỡ nàng.

Không hiểu sao Trần Kiều lại cảm thấy, lúc Vương Thận gọi nàng là “A Kiều”, giọng điệu lại rất dịu dàng.

Nàng đứng lên, ngẩng đầu cười cảm kích với Vương Thận.

Mấy ngày ngắn ngủn, đây là lần thứ hai Vương Thận thấy nàng cười. Lần trước nàng ở trong nhà lao, mặc quần áo phạm nhân, đầu tóc bù xù rất chật vật, cho dù vậy, hắn vẫn cảm thấy nàng cười quá mức xinh đẹp. Lúc này nàng mặc một chiếc váy dài thanh lịch, búi tóc chỉnh tề, khuôn mặt nhỏ trắng hồng như như hoa đào, nhoẻn miệng cười, khuynh nước khuynh thành.

Vương Thận rất không quen.

Hắn đã quen tất cả mọi người đều sợ hắn kính hắn.

Nghiêm túc gật đầu, Vương Thận đi vòng qua người cha con Trần gia.

Trần Kiều không nghĩ nhiều, tuy Vương Thận rất tốt với cả nhà họ, nhưng dù sao chủ tớ vẫn có sự khác biệt.

***

Nói cám ơn rồi, Trần Kiều cũng không còn lý do để tới chính viện. Lúc Vương Thận tới Hình Bộ, Trần Kiều sẽ đi dạo hoa viên của phủ Thượng thư. Lúc Vương Thận hưu mộc ở nhà, Trần Kiều tuyệt đối sẽ không tới hoa viên. Ban ngày, Nguyệt nương sẽ ở tú phòng, phủ Thượng thư lớn như vậy chỉ một chủ tử, cũng không nhiều hạ nhân lắm, việc Nguyệt nương cần làm cũng nhàn, mỗi năm trừ làm quần áo theo phân lệ của hạ nhân, cũng chỉ cần giúp Vương Thận khâu vá.

Nguyệt nương nhàn nhã, Trần Kiều làm trợ thủ lại càng nhàn, tự mình mua kim chỉ, chuẩn bị may cho một cái áo choàng Trần quản sự để hiếu kính.

Buổi sáng hôm đó, Trần Kiều ăn sáng cùng huynh tẩu, Trần Kế Hiếu ăn rất nghiêm túc, Trần Kiều lại phát hiện Nguyệt nương nghiêng đầu che miệng rất nhiều lần, hình như đang buồn nôn.

Trần Kiều đã từng mang thai, thấy thế nhất thời có một suy đoán, sau khi ăn xong lén hỏi Nguyệt nương:

“Có phải tẩu có rồi không?”

Mặt Nguyệt nương đỏ lên, ngập ngừng nói:

“Ta cũng không rõ, muốn chờ thêm một chút nữa.”

Trần Kiều liền hỏi nàng nguyệt sự lần trước tới khi nào, càng hỏi càng cảm thấy chuẩn, vì vậy hai chị em tìm cớ ra ngoài khám lang trung. Phủ Thượng thư không có nữ chủ tử, khi Vương Thận không ở trong phủ mọi chuyện đều do Trần quản sự quyết định, các nàng muốn ra ngoài cũng rất dễ dàng.

Khám xong, quả nhiên Nguyệt nương có tin vui.

Khỏi phải nói Trần Kế Hiếu cao hứng cỡ nào, Trần quản sự cũng cười ha hả, lúc gần tối Vương Thận vào phủ, ông cũng không giấu được ý cười.

Vương Thận nhìn ông vài lần, ngạc nhiên nói:

“Có chuyện gì vui à?”

Trần quản sự cười càng tươi hơn:

“Vợ Kế Hiếu có thai.”

Thật sự là tin tốt, Vương Thận cũng nở nụ cười hiếm thấy, phân phó hạ nhân:

“Mời tú nương khác đi, để nàng ấy an tâm dưỡng thai.”

Trần quản sự đang lo con gái không có chuyện gì làm, lập tức nói:

“Không cần, Kiều Kiều may vá cũng không tồi, chị dâu con bé bận quá, nhiều việc cũng sẽ cho nó làm.”

Cho tới bây giờ Vương Thận chưa từng coi Trần Kiều là nha hoàn, vì vậy hơi do dự.

Trần quản sự hiểu điều ấy, thở dài:

“Đại nhân không thể nuông chiều Kiều Kiều mãi, con bé ba năm không có con, sau này hôn sự nhất định sẽ rất gian nan, nếu ngài còn chiều con bé, sẽ khiến nó mắt cao hơn người thì sao bây giờ?”

Vương Thận im lặng.

***

Thời tiết ấm dần, xuân bào của Vương Thận, Nguyệt nương đã làm xong vào mùa đông năm ngoái, bây giờ phải chuẩn bị hạ bào.

Nguyệt nương muốn đi đo kích cỡ cho Vương Thận, gọi Trần Kiều đi cùng nàng.

“Chờ lúc cơ thể ta nặng nề rồi, việc này sẽ giao cho muội muội, bây giờ muội cứ học trước đi đã.”

Nguyệt nương dịu dàng nói.

Trần Kiều ngoan ngoãn vâng lời.

Hoàng hôn tươi đẹp, hai chị em cùng tới chính viện.

Vương Thận vừa trở về không lâu, thay áo choàng ở nhà rồi ngồi ở Đông thứ gian đọc sách, biết hai chị em đến, hắn gật đầu, ý bảo gã sai vặt Trường Phúc dẫn hai người vào.

Lúc hai người vào nhà, Vương Thận đã đứng ở trung gian.

Nguyệt nương hơi sợ hắn, hành lễ xong liền vội tiến lên trước, im lặng đo kích cỡ cho Vương Thận theo bổn phận.

Trần Kiều nhìn nàng bận rộn, nhìn một hồi như vậy, sự chú ý đã bị vòng eo của Vương Thận hấp dẫn. Đàn ông thích thưởng thức dáng người yểu điệu của phụ nữ, thật ra gặp được đàn ông cao lớn, phụ nữ cũng sẽ không nhịn được nhìn nhiều hơn. Trần Kiều phát hiện ra, eo Vương Thận vừa hẹp lại mảnh, rất hợp mặc trường bào cổ tròn có đai lưng.

Vương Thận phát hiện nàng dò xét, hắn cúi đầu nhìn, lại không biết Trần Kiều đang nhìn gì.

Một lúc sau, Vương Thận quan tâm hỏi:

“A Kiều ở đây có quen không?”

Trần Kiều thụ sủng nhược kinh, vội thu tầm mắt, rũ mắt cười nói:

“Khá tốt ạ, đa tạ đại nhân quan tâm.”

Vương Thận ừ một tiếng, nghĩ đến Hoàng Thượng mới ban thưởng cho hai thất tơ lụa, hắn không dùng được, liền phân phó Trường Phúc tới nhà kho mang lên.

“Đây là đồ Hoàng Thượng cho thưởng cho ta, ngươi cầm mà làm hai bộ quần áo mới đi.”

Đã đo xong kích cỡ rồi, Vương Thận ngồi lên ghế, nói với giọng điệu của trưởng bối.

Vải này vừa nhìn đã biết là đồ tốt trong cung, đương nhiên Trần Kiều thích, nhưng vẫn khách sáo từ chối, Vương Thận kiên trì đưa cho nàng, nàng liền cười nhận lấy.

Vương Thận lại cầm lấy quyển sách.

Hai chị em thức thời cáo lui.

“Đại nhân rất tốt với muội.”

Trên đường về tú phòng, Nguyệt nương nhìn tấm vải, lại hâm mộ cô em chồng đang vui vẻ kia.

Tâm tình Trần Kiều cũng rất tốt, nàng cảm thấy Vương Thận cũng không khó tiếp cận lắm.