Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Bảy Kiếp Trước

Chương 257

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Tô Mộc Y

Chị dâu mang thai, ba tháng trước sinh thật sự cần nghỉ ngơi, Trần Kiều bèn nhận việc may hạ bào cho Vương Thận.

Nguyệt nương trở thành trợ thủ, so sánh với kích cỡ của Vương Thận mấy năm nay, Nguyệt nương thở dài:

“Đại nhân gầy đi.”

Trần Kiều ghé lại gần nhìn, quả nhiên phát hiện Vương Thận gầy hơn mùa đông năm trước một chút.

“Đại nhân mà chịu cưới vợ thì tốt rồi, bên cạnh có người tri kỉ chăm sóc, cũng có thể ăn nhiều hơn một chút.”

Nguyệt nương là người phụ nữ dịu dàng hiền huệ, nàng và Trần Kế Hiếu vợ chồng thuận hòa, vì vậy cũng cảm thấy sau khi Vương Thận cưới vợ, cuộc sống chắc chắn cũng sẽ rất khác. Bây giờ Vương Thận cô đơn chiếc bóng, trong phòng yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, Nguyệt nương rất thông cảm.

Trần Kiều ngồi về của vị trí mình, se chỉ luồn kim.

Vương Thận không phải không thể cưới vợ, mà là hắn không muốn cưới. Ngược lại, nàng muốn gả cho một người chồng như ý, nhưng kiếp này nàng chỉ là con gái của quản sự, đã từng có một đời chồng, còn có thể sẽ không sinh được con, sợ là không thể tìm được người chồng như ý. Tuy mấy kiếp trước khi tuyệt vọng Trần Kiều từng suy nghĩ sẽ gả cho người thành thật sống hết đời là được, nhưng sâu trong lòng, Trần Kiều vẫn hy vọng được gả cho người có đức, có tài, có mạo.

Được rồi, không vội, lần nào Bồ Tát cũng cho nàng mấy năm, nàng vừa hưởng thụ hiện tại vừa từ từ chọn lựa, không chừng duyên phận sẽ tự động tới.

***

Cuộc sống của Vương Thận giản dị, cũng không thích mặc quần áo thêu hoa văn phức tạp, cho nên may quần áo cho hắn rất nhanh, chỉ cần ba tháng là đã làm xong hai kiện hạ bào.

“Kiều Kiều đưa qua đi, ta không đi được.”

Nguyệt nương cười nói, eo nàng hơi đau, muốn nằm một lát.

Trần Kiều vui vẻ đồng ý, đưa hai kiện hạ bào tới chính viện.

Hôm nay đúng ngày Vương Thận hưu mộc, đang ở thư phòng.

Trần Kiều đứng trong viện, nhìn Trường Phúc vào thư phòng, rất nhanh đã đi ra, cười nói với nàng:

“Vào đi.”

Có phụ thân là quản sự, trong mắt đám hạ nhân phủ Thượng thư, Trần Kiều cũng được coi là tiểu thư.

Trần Kiều cười với Trường Phúc, nhẹ bước vào thư phòng.

Thư phòng của Vương Thận rất rộng, từng kệ chất đầy sách, án thư đặt sát cửa sổ, lúc này Vương Thận đang ngồi trên bàn viết gì đó.

Trần Kiều đứng ở cửa, thấp giọng nói:

“Đại nhân, hạ bào đã làm xong, ngài có muốn mặc thử bây giờ luôn không ạ?”

Vương Thận cũng không ngẩng đầu mà cứ vậy đáp một tiếng, viết thêm mấy hàng chữ xong mới buông bút đứng lên.

Trần Kiều đặt hai kiện áo choàng lên bàn trước, sau đó lấy một cái ra, muốn hầu hạ hắn mặc.

“Ta tự mặc.”

Vương Thận nhận lấy áo choàng, cũng không nhìn Trần Kiều, trực tiếp ra sau bình phong thay quần áo.

Hắn có ý muốn tránh, Trần Kiều cũng xoay người, kìm lòng không đặng mà nhìn mấy chữ Vương Thận vừa mới viết. Nhìn mấy hàng, Trần Kiều liền hiểu, Vương Thận đang viết án tông, trang này miêu tả bộ phận nghiệm thi. Trần Kiều tưởng tượng tới tình hình lúc đó, thấy hơi sởn tóc gáy, nhưng bên cạnh sự sợ hãi, còn sinh ra lòng hiếu kỳ mãnh liệt.

Khi Trần Kiều là tiểu thư phủ Quốc công chỉ có niềm vui đọc sách, năm kiếp trước, Hàn Nhạc nuôi heo, trong nhà không sách, sách Ngu Kính Nghiêu có phần lớn là kinh thương truyền kỳ, lúc nhàm chán Trần Kiều đã đọc rất nhiều. Hoắc Anh có một số sách liên quan đến vũ sư, Trần Kiều cũng đọc, còn sách Lục Dục, Lý Mục cũng gần giống của phủ Quốc công, nhưng Trần Kiều phát hiện ra có rất nhiều thứ nàng chưa bao giờ đọc.

Đọc nhiều sách như vậy, Trần Kiều lại chưa từng xem qua hồ sơ Hình Bộ hoặc nội dung liên quan đến phá án.

Tiếng bước chân vang lên, Trần Kiều quay đầu lại, liền thấy Vương Thận mặc trường bào màu xanh đá cổ tròn nàng mới làm đi từ phía sau bình phong ra, dáng người hắn cao dài, vai rộng eo thon, còn đeo đai lưng, chỉ nhìn dáng người chứ không nhìn khuôn mặt uy nghiêm của hắn, lại có khí chất nhẹ nhàng của công tử phong lưu tiêu sái

Trần Kiều đi quanh hắn một vòng, thấy rất vừa vặn, sau đó quay lại trước mặt Vương Thận, cười hỏi:

“Đại nhân cảm thấy thế nào? Có cần sửa chỗ nào không?”

Vương Thận nhìn người trước mặt mình:

“Không cần, từ trước đến nay chị dâu ngươi đều làm rất vừa người ta.”

Trần Kiều mím môi cười, giải thích:

“Hai bộ này đều là ta làm.”

Vương Thận một lần nữa thấy được nụ cười xinh đẹp của nàng, hôm nay lại cười rất ngả ngớn.

Hắn dời tầm mắt, nhìn bộ còn lại:

“Một khi đã như vậy, bộ kia cũng không cần thử, lui xuống đi.”

Trần Kiều liếc qua chỗ sách trong thư phòng, cảm thấy hơi luyến tiếc, song lại nghĩ đến Vương Thận thưởng cho nàng hai cuộn vải, Trần Kiều nhìn hắn ướm hỏi:

“Đại nhân, thật ra ta có một chuyện không rõ, luôn muốn hỏi đại nhân, không biết đại nhân có thể giải đáp nghi ngờ của ta không?”

Vương Thận vừa mới ngồi xuống, chuẩn bị duỗi tay lấy bút, nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn nàng:

“Chuyện gì?”

Trần Kiều nghiêm túc hỏi:

“Án của ta và Phương gia đó, nghe ca ca nói đêm đó đại nhân thẩm vấn lang trung giang hồ, lang trung giang hồ đã nhận tội, ta muốn biết đại nhân đã dùng cách gì khiến hắn nói ra sự thật.”

Nàng là người trong cuộc, tò mò chuyện này cũng là điều bình thường, Vương Thận rũ mắt, nhấc bút vừa tiếp tục viết án tông vừa giải thích:

“Giả sử như tất cả khẩu cung của ngươi là thật, ngươi không mua thạch tín, lang trung giang hồ lại bảo là hắn bán cho ngươi, vậy hắn chính là kẻ bị hiềm nghi hãm hại ngươi. Lang trung giang không thể vào phòng của ngươi đêm Nguyên Tiêu để hạ độc, chứng tỏ trong phủ có đồng bọn của hắn. Lòng người dễ thay đổi, giữa huynh đệ ruột còn nghi ngờ nhau, ta thấy lang trung giang hồ không giống người kiên định, nên đã bỏ thạch tín vào trong trà của hắn, lừa hắn là có người muốn gϊếŧ người diệt khẩu, hắn nhất thời tức giận, sẽ khai ra đồng bọn.”

Trần Kiều bừng tỉnh, khen thật lòng:

“Đại nhân anh minh!”

Thần sắc Vương Thận vẫn như thường:

“Nếu lang trung giang hồ tin tưởng đồng bọn, cách này cũng vô dụng.”

Trần Kiều đã mê muội, tiếp tục hỏi:

“Nếu như vậy thật, đại nhân sẽ làm như thế nào?”

Vương Thận vừa viết vừa nói:

“Phái người điều tra quan hệ của lang trung giang hồ với mọi người Phương gia, đặc biệt là Vạn di nương, cách này sẽ tốn thời gian. Hoặc là dụng hình với lang trung giang hồ và những người từng vào phòng ngươi đêm đó, cách này là nhanh nhất, nhưng có thể làm bị thương những người vô tội, bao gồm cả ngươi.”

Nói tới đây, Vương Thận nhìn Trần Kiều cảnh cáo:

"Không được có ý muốn hại người, nhưng không thể không phòng bị, sau này đừng dễ dàng tin vào thuật sĩ giang hồ cái gì đó, để người ta có cơ hội lợi dụng.”

Trần Kiều vốn đang nghe chuyện xưa, trong lòng chỉ kính nể Vương Thận, không ngờ lại cuối cùng bị giáo huấn, không khỏi ngượng ngùng.

“Lui xuống đi.”

Vương Thận lại đuổi khách lần nữa.

Trần Kiều cắn môi, dù sao cũng đã bị dạy dỗ một lần, bị thêm một lần nữa cũng không sợ, vậy là nàng cúi đầu hỏi:

“Đại nhân, sách của ngài... ta có thể mượn đọc không?”

Vẻ mặt Vương Thận hơi đăm chiêu, đọc sách là thói quen tốt, nàng có lòng như vậy, hắn đồng ý ủng hộ.

Vương Thận ngẩng đầu, chỉ vào hai kệ sách cách khá xa:

“Qua bên kia tìm xem, có lẽ ngươi sẽ thích.”

“Đa tạ đại nhân.”

Thấy hắn dễ nói chuyện như vậy, Trần Kiều nhẹ nhàng thở ra, vui vẻ đi tìm sách.
« Chương TrướcChương Tiếp »