Chương 258

Editor: Tô Mộc Y

Vương Thận cúi đầu, tiếp tục làm việc của mình.

Trần Kiều đi tới hai kệ sách hắn giới thiệu, đi dạo xem một vòng, phát hiện đều là sách giảng thuật nữ đức, hoặc là du ký các nơi, hoàn toàn là sách để gϊếŧ thời gian.

Nhìn những sách nữ đức, liệt nữ linh tinh, Trần Kiều hơi buồn bực, có phải trong mắt Vương Thận, phụ nữ chỉ xứng xem cái này?

Trần Kiều quay đầu lại, thấy Vương Thận đang chuyên tâm viết án tông, nàng liền rón ra rón rén đi tới kệ sách khác, đến kệ này, phát hiện Vương Thận thu thập rất nhiều sách liên quan đến án kiện, triều đại nào cũng có, đương nhiên cũng có các điều khoản luật pháp, từ xưa đến nay. Trần Kiều không có hứng thú với luật pháp, chọn ba cuốn thật dày, trở tay giấu ra sau, khẩn trương đi tới bàn Vương Thận.

“Đại nhân, ta chọn xong rồi, ngài tiếp tục làm việc đi, ta đi trước, xem xong sẽ lập tức trả về.”

Trần Kiều gần như nịnh nọt nói.

Vương Thận nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, vẫn không ngẩng đầu.

Trần Kiều lập tức xoay người, nhanh chóng ôm sách đi lên phía trước.

Lúc nàng sắp bước ra khỏi thư phòng, Vương Thận đã viết xong một câu hoàn chỉnh, có thể phân tâm, đột nhiên quay đầu lại gọi nàng:

“Lại đây.”

Trần Kiều dừng bước, theo bản năng giấu sách ra sau, nghiêng người, cố gắng bình tĩnh hỏi:

“Đại nhân có gì phân phó?”

Vương Thận không phải người mù, thấy đến động tác chột dạ của nàng, hắn đứng dậy, đi tới chỗ nàng:

“Mượn gì đó?”

Trần Kiều muốn tránh cũng không được, cúi thấp đầu, ngoan ngoãn đưa sách ra phía trước.

Sắc mặt Vương Thận trầm xuống, đoạt lại ba cuốn sách trong tay nàng, quở mắng:

“Đây không phải thứ ngươi nên xem.”

Phụ nữ sau khi xuất giá phải giúp chồng dạy con, nên học tam tòng tứ đức, trù nghệ nữ hồng, đọc những thứ này cũng vô nghĩa. Bây giờ nàng đã không còn chững chạc như trước, còn xem những cái này, chỉ càng ngày càng rời bỏ nữ đức.

Trần Kiều không phục, ngửa đầu hỏi:

“Nếu đại nhân không muốn cho ta mượn sách, ta không đọc là được, nhưng nếu đại nhân cho ta đọc sách, tại sao lại giới hạn ta cái nào có thể đọc, cái nào không thể đọc?”

Đôi mắt nàng sáng ngời, này là lần đầu tiên Vương Thận bị nàng cãi lại như vậy.

“Phụ nữ không tài cũng là đức.”

Vương Thận lạnh lùng nói.

Sau khi Trần Kiều đọc sách hiểu lý lẽ, không thích câu này nhất, không nhịn được lộ ra vẻ mặt châm chọc:

“Đại nhân xử án nhập thần, không ngờ trong xương cốt cũng cổ hủ như thế. Lúc nãy, đại nhân vừa dạy ta không thể không phòng bị, nhưng nữ đức khuyên bảo phụ nữ phải thiện lương hiền huệ, không thể tùy tiện nghi kỵ, ta không nghi ngờ lang trung giang hồ, là vì tin nữ đức. Nếu đại nhân dạy ta cái này từ sớm, hoặc là đồng ý cho ta đọc sách phòng cái khác, ta sẽ học được từ vết xe đổ của người khác trong sách, chưa chắc sẽ ngây ngốc trúng bẫy của người ta.”

Môi Vương Thận giật giật, không đợi hắn mở miệng, Trần Kiều lại nói:

“Huống chi cổ nhân cũng có nói, nếu phụ nữ thông văn biết chữ, hiểu được nghĩa lớn, cũng là hiền đức, chỉ là phụ nữ như vậy rất hiếm, Người ta lo phụ nữ đọc sai sách sẽ nhầm đường lạc lối mới nói phụ nữ không tài mới là đức. Đại nhân không cho ta đọc những cái này, là vì sách này sẽ dẫn ta nhầm đường lạc lối, hay là ngài cảm thấy tư chất ta ngu dốt, đọc sách của ngài cũng không lĩnh hội được gì?”

Nàng tức giận, nói nhiều như vậy, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ lên.

Vương Thận thẩm vấn vô số vụ án, luận về lý lẽ, hắn không sợ bất kỳ kẻ nào, chỉ có giờ phút này lại bị nàng hỏi đến mức không biết nên trả lời thế nào.

Sách của hắn chắc chắn sẽ không dẫn người ta đi nhầm đường, nhưng hắn có thể nói hắn cảm thấy tư chất nàng ngu dốt sao?

Hắn chỉ không cho phép nàng đọc những sách đó, nàng tức thành như vậy, thật sự nói nàng ngu dốt, nàng còn không khóc à.

Vương Thận hơi đau đầu, nha đầu này ở Phương gia hơn ba năm, tính tình thay đổi không ít, chẳng còn kính cẩn nghe lời giống như trước khi lấy chồng.

Hắn mím môi không nói gì, thậm chí còn nhíu mày, rốt cuộc Trần Kiều nhớ ra thân phận của mình, sách là của hắn, hắn không cho mượn thì dù là vì lý do gì, nàng cũng không thể làm gì cả, muốn trách thì trách nàng kiếp này thân phận thấp kém, nhà mình không có thư phòng.

“Trần Kiều thất lễ, mong đại nhân thứ tội.”

Thu lại sự tức giận, Trần Kiều khom người hành lễ, xoay người rời đi.

Vương Thận nhìn nàng rời đi, nhìn rèm cửa lại buông xuống, nhìn ba quyển sách trong tay, không hiểu sao lại thấy phiền lòng.

Cho nàng đọc, không ổn, không cho, nàng lại tức giận.

Nếu là hạ nhân bình thường, có tức giận hắn cũng không thèm để ý, mà các nàng cũng không dám, nhưng nha đầu này...

Thôi, để Trần quản sự giảng đạo lý cho nàng.

Vương Thận tạm thời gác chuyện này sang một bên.

Viết hồ sơ tới trưa, Vương Thận ra khỏi phủ một mình rồi đi đến hiệu sách. Hiệu sách có thêm sách mới định kỳ, có lẽ sẽ chọn được vài cuốn.

Nhưng Vương Thận không ngờ rằng, hắn vừa mới bước vào hiệu sách đã nhận ra trong số vài vị khách đếm được trên đầu ngón tay có một hình bóng quen thuộc.

Là huynh muội Trần Kiều. Trần Kiều không mượn được sách, bèn dứt khoát kéo huynh trưởng đi mua cùng nàng.

Hiệu sách có đủ loại sách, Trần Kiều chọn nửa ngày mới nhìn trúng được hai cuốn, đang định đi tính tiền, quay người lại mới phát hiện trước mặt có một người.

Trần Kiều ngẩng đầu.

Vương Thận nhìn sách trong tay nàng, đoạt lấy, lại cất về chỗ cũ.

“Muốn đọc cái gì thì tới thư phòng ta mà lấy.”

Dù sao cũng đọc, cần gì phải phí tiền.