Chương 259

Editor: Tô Mộc Y

Trần Kiều không ngờ mình tới hiệu sách một chuyến, lại có cơ hội tự do tới thư phòng của Vương Thận mượn sách, hơn nữa lần này Vương Thận còn không giới hạn loại sách mà nàng được mượn.

Trần Kiều rất vui, đương nhiên cũng rất cảm kích Vương Thận, chỉ là nhất thời không thể nghĩ ra cách thể hiện lòng biết ơn của mình.

Tú phòng không có việc gì làm, phần lớn thời gian Trần Kiều đều đọc sách.

“Kiều Kiều, trong vườn có hoa mẫu đơn mới nở, chúng ta đi xem đi?” Thời tiết trong lành, Nguyệt nương cười mời cô em chồng.

Quan hệ giữa chị dâu và em chồng rất tốt, Nguyệt nương muốn ngắm hoa, Trần Kiều cũng vui vẻ đi cùng.

Vương Thận tới Hình Bộ, bọn hạ nhân phủ Thượng thư mạnh ai nấy làm, làm việc xong có thể thả lỏng một chút. Hai chị em dâu Trần Kiều vào hoa viên liền thấy có hai người đứng bên khóm hoa mẫu đơn, mặc quần áo sẫm màu, người phụ nữ gần bốn mươi là đầu bếp nữ Liễu thị, bên cạnh bà là cô nương chừng mười lăm, mười sáu tuổi tên là Xảo Liên, là cô con gái chưa xuất giá của Liễu thị, cũng hỗ trợ ở phòng bếp.

“Haiz, chị dâu em chồng hai người tới thật đúng lúc, ta vừa nói muốn tìm hai người đấy.” Liễu thị nhiệt tình gọi.

Trần Kiều và Liễu thị chỉ gặp vài lần, cũng không thân lắm, nàng bèn đi theo chị dâu.

“Liễu thẩm tìm chúng ta có chuyện gì?” Nguyệt nương tò mò hỏi.

Liễu thị ngắm Trần Kiều, cười nói: “Là như thế này, trấn trên của chúng ta có vị tú tài lang, họ Điền, gia cảnh giàu có. Năm trước phu nhân nhà hắn mất, để lại hai hài tử, ca ca tám tuổi, đệ đệ ba tuổi, năm nay tú tài lang chuẩn bị tái giá, ta nghe được tin tức liền nghĩ tới Kiều Kiều, thế nào, Kiều Kiều thấy sao?”

Trần Kiều rũ mắt không nói.

Nguyệt nương tưởng em chồng thẹn thùng, ôn nhu nói: “Kiều Kiều, Xảo Liên, các ngươi đi trước ngắm hoa đi.”

Trần Kiều gật gật đầu, hai cô nương trẻ tuổi bèn đi trước ngắm hoa mẫu đơn.

Nguyệt nương lúc này mới cùng Liễu thị hỏi thăm nói: “Điền tú tài năm nay bao nhiêu tuổi? Trong nhà có những ai?”

Liễu thị liếc mắt nhìn bóng dáng Trần Kiều, thấp giọng nói: “Điền tú tài hai mươi tám tuổi, trong nhà cha mẹ đều khoẻ mạnh, trên có hai ca ca, đều đã thành thân. Không giấu gì người, mấy người Điền gia đều rất dễ ở chung, chỉ là Điền tú tài lớn lên dung mạo cũng bình bình. Ta hơi lo không vừa mắt Kiều Kiều, những nói đi cũng phải nói lại, hoàn cảnh của Kiều Kiều… Điền tú tài đã có hai nhi tử, trông vào nhan sắc của Kiều Kiều, hẳn là sẽ không để ý vấn đề con nối dõi.”

Lời này không xuôi tai cho lắm, nhưng lại là lời nói thật. Nguyệt nương nhìn nhìn mẫu đơn đẹp đẽ, như thể nhìn thấy Trần Kiều vậy, tâm tình phức tạp.

Mẫu đơn nở rất nhiều, Trần Kiều chuyên tâm ngắm hoa, Xảo Liên lại trộm nhìn nàng vài lần, nhịn không được mà hỏi: “Trần tỷ tỷ, nghe nói đại nhân đồng ý cho ngươi mượn sách trong phòng ngài ấy?

Trần Kiều quay đầu nhìn nàng, nghĩ nghĩ một chút, lại gật đầu nói: “Đúng vậy, sao thế?”

Xảo Liên có chút hâm mộ, cũng có chút ghen ghét, đỏ mặt nói: “Ta cũng thích đọc sách, Trần tỷ tỷ có thể giúp ta mượn một quyển không?”

Khuôn mặt đỏ bừng của thiếu nữ tựa như làm lộ điều gì, Trần Kiều cũng không có hứng thú nghiên cứu, nghiêm mặt nói: “Đó là sách của đại nhân, ta không quyết định được. Nếu ngươi muốn mượn thì có thể đi hỏi đại nhân.”

Xảo Liên nghe vậy bèn nói lấy lòng nói: “Thân phận ta như vậy nào dám đi cầu xin đại nhân, Trần tỷ tỷ chỉ cần trộm mang cho ta một quyển sách mà ngươi mượn là được, đọc xong ta sẽ trả ngay, đừng để đại nhân biết là ổn rồi.”

Trần Kiều vẫn chỉ từ chối, có điều cũng không nên duỗi tay đánh mặt cười. Nàng không muốn làm ầm ĩ khiến quan hệ hai người trở nên căng thẳng, vì vậy nói rằng: “Ta cũng có vài quyển sách, ngươi đi xem xem, thích cuốn nào thì đọc cuốn đó.” Nguyên thân rất yêu thích sách nữ đức, nữ giới, các thứ đại loại vậy.

Xảo Liên rất vui vẻ: “Trần tỷ tỷ thật tốt!”

Ngắm hoa xong, Xảo Liên theo hai chị em Trần Kiều trở về Tây Khóa Viện. Xảo Liên mượn một quyển “Nữ giới” của Trần Kiều, mỹ mãn rời đi.

Khi người đi rồi, Nguyệt nương nghi hoặc hỏi: “Nàng ấy cũng biết chữ sao?”

Trần Kiều đâu có biết, nhưng nếu Xảo Liên đã mượn, tám phần là biết rồi.

Nguyệt nương nhanh chóng đem chuyện Xảo Liên vứt ra sau đầu, hỏi Trần Kiều nghĩ thế nào về Điền tú tài. Khi Trần Kiều nghe Liễu thị nói Điền tú tài có hai nhi tử thì đã lập tức chẳng có ý suy nghĩ gì, hơn nữa giờ lại biết Điền tú tài lớn lên dung mạo cũng bình bình. Liễu thị muốn làm bà mối, ngay cả từ “đoan chính” cũng ngượng miệng không nói ra, vì thế e rằng không chỉ bình bình mà còn thực sự bình thường, do vậy Trần Kiều càng không có hứng thú tìm hiểu.

“Ta không muốn tái giá với người ta.” Trần Kiều nói thật với chị dâu. Cơm thừa canh cặn của người khác, nàng sẽ không ăn.

Nguyệt nương u sầu nói: “Dung mạo muội muội hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng lại đã kết hôn một lần, làm tân phu nhân của người ta cũng thừa sức, chỉ là bên ngoài đều nói muội…”

Trần Kiều nhìn bụng mình, nhỏ giọng nói: “Ta ở Phương gia tuy rằng ba năm không con, nhưng vấn đề chưa chắc đã là trên người ta. Con của Vạn di nương không phải cũng là người khác sao?” Nàng cũng không tin năm kiếp trước mình đều có thể sinh, cớ sao đời này lại không thể?

Nguyệt nương cũng có suy đoán này. Nhưng thời đại bấy giờ, chỉ cần một đôi phu thê không có hài tử, đa số mọi người đều sẽ chỉ trích người phụ nữ đó có vấn đề.

Sợ nói nhiều thì em chồng lại không thích nghe, Nguyệt nương săn sóc mà an ủi Trần Kiều vài câu. Buổi tối, nàng lại bàn bạc với trượng phu: “Hay chàng đi nhìn một cái xem Điền tú tài kia rốt cuộc bộ dáng tròn méo ra sao? Nhân tiện hỏi thăm Điền gia một chút, nếu thấy không thích hợp thì đành thôi vậy. Ngộ nhỡ Điền gia thật sự không tồi... ta cảm thấy muội muội cũng có thể xem xét lại, tốt xấu gì người ta cũng là tú tài.”

Trần Kế Hiếu gật đầu. Hôm sau hắn cưỡi con lừa đi theo hướng Liễu thị nói, trấn đó cách kinh thành cũng không xa. Trần Kế Hiếu vận khí không tồi, đi lại xung quanh Điền gia một lát liền thấy được Điền tú tài “Dung mạo bình thường” trong truyền thuyết kia. Chỉ thấy Điền tú tài mắt nhỏ sụp mũi hậu môi, dù trang điểm kiểu thư sinh, song cũng càng giống một gã nông dân thô kệch!

Trần Kế Hiếu tức điên, dù muội muội không thể sinh được cũng sẽ không gả cho loại nam nhân này! Rõ ràng là Liễu thị coi thường bọn họ!

Trần Kế Hiếu lập tức cưỡi lừa trở về phủ Thượng thư, nếu không phải thê tử đang có thai, hắn còn muốn mắng thê tử một trận nữa kìa.

Nguyệt nương biết được sự thật cũng vô cùng tức giận, hạ quyết tâm không bao giờ để ý tới Liễu thị nữa!

Trần Kế Hiếu còn đi mách tội Liễu thị với cha một lần. Tuy nhiên Liễu thị cũng may mắn, Trần quản sự không phải là người có thù tất báo, nếu không thì ông đã lợi dụng chức vụ để đuổi mẹ con Liễu thị ra khỏi phủ Thượng thư rồi.