Chương 260

Editor: Tô Mộc Y

Liễu thị không biết rằng mình đã đắc tội Trần gia, suýt thì mất luôn bát cơm ăn. Liễu thị lau tay, giúp nữ nhi dọn dẹp một chút.

“Chút nữa đừng hoảng hốt, đại nhân nhìn thì uy nghiêm, nhưng đối đãi với người khác rất khoan dung, sẽ không phạt con đâu.” Liễu thị thấp giọng dặn dò.

Xảo Liên hít sâu vài lần, ánh mắt kiên định, gật đầu.

Hai mẹ con bưng cơm đến thính đường.

Thính đường trống rỗng, chỉ có Vương Thận ngồi một mình ở ghế chủ vị, cực kì quạnh quẽ.

Liễu thị bày đồ ăn, Xảo Liên xới cơm, cung cung kính kính mà đặt trước mặt Vương Thận. Đặt xong nàng bèn rút tay về, sau đó lùi lại phía sau. Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có thứ gì đó rơi từ tay áo nàng ra, vừa lúc rơi ở bên cạnh ghế dựa của Vương Thận.

Vương Thận cúi đầu, nhìn thấy một quyển “Nữ giới”.

“Nô tỳ chân tay vụng về, kinh động đến đại nhân, xin đại nhân thứ tội.” Xảo Liên quỳ “bộp” một tiếng trên mặt đất, cúi đầu thỉnh tội.

Liễu thị thấy vậy bèn cười làm lành nói: “Khiến đại nhân chê cười rồi, hôm qua nha đầu này mượn được Trần cô nương một quyển sách, xem đến mức mê mẩn, lúc nhóm lửa cũng muốn đọc mấy tờ, ta nói nó, nó cũng không nghe.”

Vương Thận không biết trong phủ còn có nha hoàn hiếu học như vậy, gật đầu nói: “Không sao, đứng lên đi.”

Xảo Liên lúc này mới nhặt sách, câu nệ mà đứng lên.

Vương Thận nâng đũa.

Liễu thị xoay người, đi được vài bước thấy nữ nhi không đi theo, bà liền nhắc nhở một tiếng.

Xảo Liên lại quỳ trên mặt đất, đỏ mặt lắp bắp mà nói với Vương Thận: “Đại nhân, nô tỳ... nô tỳ ngu dốt, sách này có nhiều chỗ nô tỳ đọc không hiểu, đại nhân học thức uyên bác, không biết ngài có rảnh không, có thể giải thích cho nô tỳ một chút?”

Vương Thận buông đũa, nhìn sách trong tay nàng: “Trần Kiều đã đọc làu “Nữ giới” từ nhỏ, chỗ nào không hiểu thì ngươi đi hỏi nàng ấy đi.”

Mặt Xảo Liên càng đỏ hơn, khẩn trương liếc hắn một cái, lại nói dối: “Nô tỳ đã hỏi qua, chỉ là Trần tỷ tỷ giảng hơi khó hiểu, ta nghe mà như lọt vào trong sương mù.”

“Nếu không hiểu, thì cũng không cần cưỡng cầu, lui ra đi.” Thanh âm Vương Thận lạnh đi vài phần, hắn là Hình Bộ Thượng Thư, không phải phu tử học đường.

Xảo Liên không khỏi run bắn người.

Liễu thị một mặt thay con gái thỉnh tội, mặt khác kéo con gái rời đi. Kế này không thành, đành tìm kế khác vậy.

Vương Thận thản nhiên dùng cơm.

***

Xảo Liên đọc không hiểu “Nữ giới”, mà khi xem những án tử kia Trần Kiều cũng có rất nhiều chỗ không hiểu. Nàng hỏi phụ thân, ca ca, nhưng hai người còn không biết nhiều bằng nàng. Hết cách, hôm nay Trần Kiều đến lúc Vương Thận nghỉ ngơi, mang tâm lý cầu may mà ôm một quyển sách đến chính viện.

Vương Thận đang ở thư phòng luyện chữ, nghe Trường Phúc nói có Trần Kiều cầu kiến, Vương Thận buông bút, dời bước tới thính đường gặp khách.

“Đại nhân, giờ ngài có rảnh không?” Đứng trước mặt nam nhân, Trần Kiều chờ mong hỏi.

Vương Thận uống một ngụm trà, hỏi nàng có chuyện gì.

Trần Kiều liền đi tới trước bàn, mở sách rồi chỉ vào chỗ mình không hiểu. Nàng lấy lòng mà nhìn Vương Thận: “Đại nhân có thể giảng cho ta một chút không?”

Vương Thận liền cảm thấy, gần đây có hơi nhiều nữ nhân tới tìm hắn đòi nghe giảng thì phải.

Nhưng mà hắn không có hứng giảng “Nữ giới”, giảng án tử còn tạm được.

Vương Thận cầm sách lên, nghiêm trang giải thích cho Trần Kiều.

Trần Kiều có hơn hai mươi chỗ không hiểu. Nàng đứng cạnh Vương Thận, lúc Vương Thận giảng, nàng cúi đầu nghiêm túc nghe, hắn nói xong một chỗ, nàng lại khom lưng lật sách. Ban đầu Vương Thận không chú ý, nhưng lần thứ ba khi Trần Kiều lật trang, Vương Thận bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt. Hắn ngẩng đầu, đột nhiên phát hiện khuôn mặt trắng hồng của Trần Kiều đang ở ngay trước mắt, khoảng cách chỉ cách chưa đầy một gang tay.

“Được rồi, ta còn có việc, hôm nay tới đây thôi.”

Nam nhân đột nhiên lạnh giọng bảo dừng, Trần Kiều kinh ngạc nhìn hắn. Vương Thận cũng đã đứng lên, bước nhanh khỏi thính đường.

Trần Kiều vẫn đang duy trì tư thế khom lưng, thấy vậy chỉ có thể trợn mắt há mồm.

Nàng vẫn chưa nghe đủ, đáng tiếc Thượng Thư đại nhân phụ trách giảng bài lại chạy mất, Trần Kiều chỉ có thể hậm hực mà rời đi.

Bên trong thư phòng, Vương Thận cau mày khoanh tay.

Khi Trần Kiều còn nhỏ, đúng là hắn đã dạy nàng đọc sách, nhưng Trần Kiều trước năm mười tuổi đã đọc xong hết những gì nên đọc, sau này chủ yếu chỉ học quy củ nữ hồng, những cái đó không phải hắn dạy, cho nên Vương Thận chưa bao giờ tiếp xúc với Trần Kiều khi lớn gần như vậy. Sau khi nàng hồi kinh, Vương Thận theo thói quen mà đối xử với nàng như vãn bối, có điều dù là vãn bối nhà mình chăng nữa, thân cận như hôm nay cũng không hợp quy củ.

Lại một ngày nghỉ khác, Trần Kiều tới xin nghe giảng giải, Vương Thận trực tiếp lấy lí do chính sự bận rộn để cự tuyệt.