Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Bảy Kiếp Trước

Chương 261

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Tô Mộc Y

“Mời cô nương về đi, hôm nay đại nhân không rảnh.”

Trường Phúc đi từ thư phòng ra, tiếc nuối nói với Trần Kiều.

Trần Kiều hơi thất vọng, nhưng nàng không hề nghĩ Vương Thận cố ý tránh nàng mà nghĩ là Vương Thận bận thật, vì vậy thấp giọng hỏi Trường Phúc:

“Vậy ngươi biết hôm nay đại nhân rảnh lúc nào không?”

Trường Phúc nghĩ thầm, hắn thấy bây giờ đại nhân đang rất rảnh.

Đối diện với gương mặt xinh đẹp lại hiếu học của Trần Kiều, Trường Phúc không đành lòng trực tiếp đuổi nàng đi, đành vào lại thư phòng xin chỉ thị của chủ tử.

Vương Thận không muốn giáp mặt dạy dỗ Trần Kiều, nhưng Trần Kiều ham học như vậy, Vương Thận nghĩ rồi nói với Trường Phúc:

“Ngươi nói với nàng, hoàng hôn mỗi ngày, nàng giao chỗ nàng không hiểu cho ngươi, buổi tối ta sẽ chú giải cho nàng, sáng hôm sau nàng lại đến lấy là được.”

Trường Phúc tươi cười, báo cho Trần Kiều.

Trần Kiều rất vui vẻ, như vậy thì càng tốt, ngày nào cũng có thể được giải đáp, không cần phải chờ Vương Thận rảnh rỗi mới được.

Nàng cầm sách xoay người, lại thấy đằng sau bức bình phong có một vị công tử trẻ tuổi đi tới. Người này làn da trắng nõn, mi thanh mục tú, khí chất thư sinh nho nhã. Ánh mắt hai người giao nhau, vị công tử giật mình nhìn nàng, Trần Kiều kịp thời né tránh tầm mắt, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó liền nhanh chóng rời đi.

Buổi chiều, nhờ chị dâu Nguyệt nương Trần Kiều mới biết vị công tử trẻ tuổi nàng gặp buổi sáng họ Tần tên Việt, là học trò của Vương Thận. Gần đây Vương Thận muốn biên soạn một bộ sách, Tần Việt tới hỗ trợ, trước khi biên soạn xong sách, Tần Việt sẽ ở luôn tại phủ Thượng thư.

Trần Kiều cũng không hứng thú lắm với Tần Việt, nàng chỉ tò mò Vương Thận muốn biên soạn sách gì, chẳng lẽ hắn đưa những án mà hắn phá được vào bộ sách?

Đến hoàng hôn, Trần Kiều đi tới chính viện, vừa tới đã thấy Vương Thận và Tần Việt ngồi ở thính đường uống trà, Trường Phúc canh giữ bên ngoài.

Hôm nay Trần Kiều mặc một chiếc váy thêu hoa sen màu hồng phấn, dưới ánh hoàng hôn nàng từ từ đi tới, tựa như tiên nữ hạ phàm.

Người trẻ tuổi dễ ham mỹ sắc, Vương Thận âm thầm quan sát Tần Việt ngồi bên trái hắn.

Khi Trần Kiều xuất hiện Tần Việt chỉ nhìn thoáng qua, sau đó liền thu lại ánh mắt, mắt nhìn thẳng.

Vương Thận rất vừa lòng, lại quan sát Trần Kiều ở ngoài cửa.

Trần Kiều thấy hắn nhìn qua liền cười với Vương Thận, nàng vốn đã là mỹ nhân, mỉm cười càng thêm xinh đẹp động lòng người.

Vương Thận mím môi.

Trần Kiều không để ý, giao quyển ghi chú về những điều nàng không hiểu cho Trường Phúc xong liền cáo lui.

“Đại nhân.”

Trường Phúc tiến vào, giao ghi chú đó cho Vương Thận.

Vương Thận cầm quyển ghi chú lên, Trần Kiều viết hết một tờ trong đó, chữ viết thanh tú, khác hẳn với sự kính cẩn khi còn bé.

Gần tối Vương Thận chú giải giúp Trần Kiều, buổi sáng hôm sau hắn tới Hình Bộ trước, giao quyển ghi chú giao cho Trường Phúc. Trường Phúc là gã sai vặt bên cạnh hắn, phụ trách chăm sóc cuộc sống hàng ngày của hắn, Trần quản sự không phải lúc nào cũng ở bên cạnh hắn.

Tiễn Vương Thận đi, Trường Phúc liền đứng ở trong viện chờ Trần Kiều tới.

Sau khi Tần Việt dùng bữa sáng xong cũng tới chính viện, thấy trong tay Trường phúc cầm một quyển ghi chú, mới cười hỏi:

“Đây là cái gì vậy?”

Trường Phúc ăn ngay nói thật:

“Trần cô nương đọc sách của đại nhân, có mấy chỗ khó hiểu, nhờ đại nhân giải thích.”

Tần Việt bất ngờ hỏi:

“Trần cô nương là ai?”

Trường Phúc lại giải thích.

Lúc hai người đang nói chuyện, Trần Kiều tới lấy quyển ghi chú.

Tần Việt chào hỏi với nàng:

“Trần cô nương.”

Trần Kiều lịch sự gật đầu, Trường Phúc vội giới thiệu Tần Việt cho nàng.

“Hóa ra là Tần công tử.” Trần Kiều cũng thi lễ.

Tần Việt nhìn quyển ghi chú trong tay nàng, cười hỏi:

“Nghe nói cô nương đọc sách của đại nhân, không biết tại hạ có thể mượn xem quyển ghi chú của cô nương được không?”

Hắn tươi cười nho nhã, ánh mắt cũng không hề thất lễ, Trần Kiều liền đưa quyển ghi chú. Tần Việt mở ra xem, bất ngờ nói:

“Đây đều những từ cơ bản, lấy cái này thỉnh giáo đại nhân, không khỏi đại tài tiểu dụng.”

Trần Kiều xấu hổ nói:

“Ta cũng biết vậy, chỉ là cha và ca ca cũng không hiểu, ta chỉ có thể thỉnh giáo đại nhân.”

Tần Việt đưa quyển ghi chú còn cho nàng, nho nhã lễ độ nói:

“Tần mỗ bất tài, nếu cô nương không chê, Tần mỗ tình nguyện giải thích cho cô nương.”

Trần Kiều hơi động lòng. Người này chỉ đơn thuần muốn dạy nàng, để nàng đỡ tới quấy rầy Vương Thận, hay là có ý khác với nàng?

Nếu là ý trước, tất nhiên Trần Kiều nguyện ý, ngày nào Vương Thận cũng làm việc ở Hình Bộ, chỉ có buổi tối về mới có thể nghỉ ngơi, Trần Kiều cũng không muốn ngày nào cũng làm phiền Vương Thận. Nếu Tần Việt ái mộ nàng… Nghĩ đến đây, Trần Kiều lại mịt mờ đánh giá Tần Việt, không thể không nói, Tần Việt rất tuấn lãng, có thể được Vương Thận nhận làm đệ tử cũng được chọn tới giúp biên soạn sách, hẳn là phẩm hạnh, tài cán của Tần Việt cũng không gì đáng ngại.

Trần Kiều muốn sửa mệnh, muốn tìm phu quân tốt, bây giờ cơ hội để nàng có thể tiếp xúc người đàn ông khác đã là hữu hạn, lọt vào mắt nàng càng đếm được trên đầu ngón tay, so với trông cậy vào bà mối giới thiệu, không bằng tự mình tìm kiếm, nếu có thể có tình cảm thực sự với Tần Việt, vậy cũng không tệ.

“Vậy làm phiền Tần công tử.”

Trần Kiều vui vẻ nói cảm tạ.

Tần Việt hơi gật đầu, nói:

“Sau này mỗi ngày ta sẽ tới thư phòng vào lúc này, trước lúc biên soạn sách, sẽ giảng giải cho cô nương ba mươi phút ở trong viện.”

Hắn cố ý nhắc giảng giải trong viện, là có ý tránh hiềm nghi, Trần Kiều càng vừa lòng, nói cảm tạ xong, nàng nhìn về thư phòng, tò mò hỏi:

“Không biết công tử muốn giúp đại nhân biên soạn sách gì? Có thể tiết lộ không?”

Tần Việt cười nói:

“Là án đại nhân làm trước kia, nếu cô nương có hứng thú, hôm khác rảnh rỗi, ta có thể giảng giải cho cô nương.”

Lúc này đúng là lúc Trần Kiều tò mò với các loại án, đương nhiên nguyện ý nghe án của Vương Thận.

“Vậy được, Tần mỗ có việc đi trước, sáng mai gặp lại.”

Hẹn xong, Tần Việt chắp tay thi lễ với Trần Kiều.

Hai người một người đi tới thư phòng, một người ôm quyển ghi chú trở về Tây Khóa Viện, chỉ còn Trường Phúc sững sờ tại chỗ, không hiểu trong thời gian ngắn ngủn, sao Tần công tử và Trần cô nương đã quen nhau rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »