Chương 262

Editor: Tô Mộc Y

Vương Thận thực sự là một người rất bận rộn, nếu ngày nào Trần Kiều cũng đưa quyển ghi chú, tất nhiên hắn sẽ nhớ, mấy ngày liên tục Trần Kiều không đưa, Vương Thận bất tri bất giác liền quên mất. Hôm đó sau khi Vương Thận hồi phủ, Trần quản sự báo cáo với hắn một số việc, nhìn Trần quản sự rời đi, rốt cuộc Vương Thận cũng nhớ tới Trần Kiều, thuận miệng hỏi Trường Phúc một câu:

“Gần đây Trần cô nương không đưa ghi chú sao?”

Trường Phúc nghĩ thầm, rốt cuộc ngài cũng hỏi, trễ hơn nữa, chỉ sợ trực tiếp được uống rượu mừng của Tần công tử và Trần cô nương.

Trường Phúc nhìn chủ tử, nói:

“Hôm ấy Trần cô nương tới lấy quyển ghi chú, đúng lúc gặp Tần công tử đi ngang qua, Tần công tử thấy quyển ghi chú Trần cô nương, nói để đại nhân giải thích những cái đó là đại tài tiểu dụng, sau đó hắn đề nghị có thể giải thích cho Trần cô nương, Trần cô nương đồng ý. Đã nhiều hôm, trước khi Tần công tử vào thư phòng, đều ở trong sân giảng cho Trần cô nương ba mươi phút. Có Tần công tử giúp đỡ, tất nhiên Trần cô nương không cần làm phiền đại nhân.”

Vương Thận nghe vậy, mặt trầm như nước.

“Tại sao Tần Việt phải xem quyển ghi chú của nàng? Nàng chủ động nhờ hắn xem?”

Vương Thận lạnh giọng hỏi.

Trường Phúc biết chủ tử nhà mình coi Trần cô nương như con, vậy thì có thể hiểu tại sao lại giận, cúi đầu nói:

“Là Tần công tử chủ động muốn xem.”

Vương Thận hiểu ra, nói:

“Gọi Tần Việt tới đây.”

Trường Phúc lĩnh mệnh, không lâu sau, Tần Việt liền tới.

Vương Thận nhìn đệ tử bước vào thính đường, nghĩ đến hôm ấy trước mặt hắn Tần Việt cũng không liếc mắt nhìn Trần Kiều nhiều, ngày hôm sau lại chủ động bắt chuyện với Trần Kiều, Vương Thận vô cùng không vui, nhưng đệ tử trẻ tuổi, Vương Thận nguyện ý cho đệ tử một lần cơ hội.

“Nghe nói gần đây người và Trần Kiều qua lại thân thiết?”

Vương Thận nghiêm túc hỏi.

Tần Việt hơi bất ngờ, thấy được sự bất mãn của Vương Thận, hắn bình tĩnh giải thích:

“Đệ tử chỉ giảng giải cho Trần cô nương, lời nói và cử chỉ cũng không có điều gì mạo phạm, xin tiên sinh minh giám.”

Vương Thận chỉ nói:

“Nam nữ thụ thụ bất thân, tuy hai người các ngươi trong sạch, nhưng việc này truyền ra, chắc chắn sẽ bị người ta chỉ trích.”

Tần Việt đã hiểu, chắp tay nói:

“Tiên sinh dạy bảo đúng, là đệ tử hồ đồ, ngày mai ta sẽ giải thích rõ ràng cho Trần cô nương, không giảng cho nàng nữa.”

Sắc mặt Vương Thận hơi hòa hoãn, nói:

“Không cần, ta sẽ tự mình giải thích, ngươi an tâm biên soạn sách đi.”

Tần Việt cáo từ.

Vương Thận lại bảo Trường Phúc đi mời Trần Kiều.

Tây Khóa Viện có một phòng bếp nhỏ, hai chị em dâu Trần Kiều đang nấu cơm, nghe nói Vương Thận tìm nàng, Trần Kiều mang một bụng đầy nghi ngờ mà đi.

Lúc này đã là trung tuần tháng Tư, trời ngày càng nóng lên, Trần Kiều đi tới, gương mặt hơi đỏ ửng. Vương Thận thấy vậy, nghĩ đến lúc nàng và Tần Việt ở chung cũng sẽ gần với Tần Việt như vậy, không biết tránh hiềm nghi chút nào, sắc mặt liền càng lạnh lùng.

“Đại nhân gọi ta có chuyện gì ạ?”

Sắc mặt hắn không tốt, Trần Kiều không nhịn được hạ thấp giọng, thật cẩn thận.

Vương Thận nhìn nàng chằm chằm:

“Nghe nói gần đây ngươi và Tần Việt qua lại rất thân thiết?”

Qua lại thân thiết với nhờ dạy học, đây tuyệt đối là hai chuyện khác nhau.

Rốt cuộc Trần Kiều cũng hiểu tại sao Vương Thận lại tìm nàng.

Nàng nhíu mày giải thích:

“Đại nhân hiểu lầm rồi, ta chỉ nhờ Tần công tử giảng bài mà thôi.”

Vương Thận lạnh lùng nói:

“Ta đã đồng ý giải thích cho ngươi, tại sao ngươi còn tới làm phiền hắn? Ngươi đã từng gả, không phải là tiểu cô nương, chẳng lẽ không biết tránh hiềm nghi?”

Sắc mặt Trần Kiều trắng bệch.

Nàng và Tần Việt qua lại với nhau, thật sự có thái độ coi Tần Việt như phu quân được lựa chọn để tìm hiểu, nhưng Trần Kiều tự hỏi mình không có hành động nào ngả ngớn quyến rũ Tần Việt, Tần Việt cũng ôn tồn lễ độ tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết với nàng, hai người qua lại đã nhiều ngày, toàn nói chuyện vụ án, hơn nữa Tần Việt giảng còn thú vị hơn Vương Thận nhiều.

“Đại nhân bận chính sự, nếu không phải bất đắc dĩ, Trần Kiều không muốn quấy rầy đại nhân.”

Trần Kiều cúi đầu nói, “Về phần ta và Tần công tử gặp mặt, mỗi lần Trường Phúc đều ở đó, hai người chúng ta trong sạch nghiên cứu thảo luận, không sợ người ta nói.”

Vương Thận rất tức giận, hắn răn dạy Tần Việt, Tần Việt lập tức nhận sai, cũng đảm bảo không giảng bài cho Trần Kiều nữa. Trần Kiều thì ngược lại, thân là một cô nương, bị hắn chỉ trích không biết tránh hiềm nghi ngay trước mặt mà nàng còn không chịu hối cải.

“Nam nữ thụ thụ bất thân, Tần Việt đã hứa với ta sẽ không dạy ngươi nữa, sau này ngươi có gì không hiểu, cứ hỏi ta.”

Vương Thận trực tiếp ra lệnh.

“Không cần, ta và đại nhân cũng cần tránh hiềm nghi, thư từ lui tới, dễ dàng bị người ta nắm thóp, ta là người phụ nữ đã từng gả mặt dày vô sỉ không cần kiêng kỵ, nhưng lại không thể liên lụy tới danh dự của đại nhân.”

Trần Kiều lạnh giọng từ chối, nhìn vạt áo của hắn nói:

“Trước kia là Trần Kiều không hiểu quy củ, đã quên thân phận, sau này ta sẽ nhờ huynh trưởng trả lại sách đã mượn của đại nhân, đại nhân bận rộn, Trần Kiều cáo lui.”

Nói xong, Trần Kiều xoay người đi.

Vương Thận quát:

“Đứng lại!”

Nàng có ý gì? Châm chọc mỉa mai, hắn nói nàng mặt dày vô sỉ khi nào?

Trần Kiều không nghe, giận dỗi rời đi, lúc ra ngoài, thấy Trường Phúc đứng ngoài cửa.

“Ngươi…”

Trường Phúc giật mình nhìn nàng.

Trần Kiều đi nhanh.

Trường Phúc ngây người tại chỗ một lát, lúc này mới hoang mang bước vào phòng khách, hỏi:

“Đại nhân vừa mới nói gì? Ta thấy Trần cô nương khóc.” Ánh mắt có nước, thật là đáng thương.

Vương Thận ngẩn ra, nàng, nàng khóc?

Chủ tớ hai người nhìn nhau, qua ba mươi phút sau, Trần Kế Hiếu ôm hai cuộn vải, một chồng sách vẻ mặt khó hiểu tới chính viện, ấp úng nói với Vương Thận:

“Đại nhân, đây, đây là muội muội để ta đưa về, muội muội nói, nói nàng vô đức, không nhận nổi đồ thưởng đại nhân ban cho.”

Vương Thận đen mặt, hắn chỉ dạy dỗ nàng vài câu, nàng nháo đến mức mọi người đều biết là sao?

Trần Kế Hiếu nghĩ đến dáng vẻ muội muội cố nén nước mắt, hiểu lầm muội muội phạm sai lầm bị đại nhân trách phạt, quỳ xuống đất, cầu tình thay muội muội:

“Đại nhân, muội muội không hiểu chuyện, đại nhân đại lượng, tha cho nàng một lần đi?”

Vương Thận muốn để hắn đứng lên trước, kết quả Trần quản sự cũng vội vàng chạy đến.

Đối mặt với vẻ mặt trung hậu của hai cha con, Vương Thận đột nhiên thấy đau đầu!

Sớm biết tính nàng trở nên thích khóc như vậy, hắn cần gì phải trêu chọc nàng? Rõ ràng dạy dỗ Tần Việt là đủ rồi.