Chương 263

Editor: Tô Mộc Y

“A Kiều không làm gì sai, các ngươi đừng lo.”

Vương Thận nói với cha con Trần quản sự như vậy.

Trần quản sự nhìn vải và sách trên bàn vẻ không tin, hổ thẹn nói:

“Đại nhân không cần bao che cho nó, nếu Kiều Kiều phạm sai lầm, xin đại nhân nói rõ, ta sẽ đi dạy bảo.”

Vương Thận đương nhiên không thể đề cập tới chuyện của Trần Kiều và Tần Việt, vì để cha con Trần quản sự yên tâm, hắn đành phải lấy cớ:

“A Kiều đọc sách có chỗ không hiểu, nhờ ta giải thích cho nàng, hôm nay ta không kiên nhẫn, mắng nàng ngu dốt, nàng mới tức giận với ta.”

Trần quản sự vừa nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm đồng thời càng hổ thẹn, cúi đầu nói:

“Nha đầu này bị chúng ta chiều đến mức càng lúc càng không coi trời đất ra gì, nàng tới quấy rầy đại nhân vốn là không đúng, lại còn còn dám bất kính với đại nhân, đại nhân chờ một lát, ta liền đi kêu nàng tới đây bồi tội với đại nhân.”

Vương Thận xua tay nói:

“Thôi, việc rất nhỏ, không cần so đo, ta còn có việc, ngươi thay ta trấn an A Kiều đi, những cái này cũng mang cả về cho nàng.”

Trần quản sự từ chối:

“Tơ lụa quá quý giá, nàng không nhận nổi, mà cả sách của đại nhân, một cô nương như nàng đọc cũng không hiểu, vậy đành thôi. Việc ở tú phòng rất nhiều, nàng cũng không rảnh đọc sách.”

Vương Thận không khuyên được, đành phải từ bỏ.

Sau khi hai cha con Trần quản sự rời đi, Vương Thận nhìn sách trên bàn, bực bội xoa trán.

Hắn hiểu rõ hơn Trần quản sự, Trần Kiều thích đọc sách thế nào, trả sách chỉ là hành động giận dỗi, hắn thật sự không làm gì, nàng lại càng tức giận. Vương Thận chỉ muốn nhắc nhở nàng chú ý tránh hiềm nghi, chứ không phải cản nàng đọc sách.

Hôm sau, Vương Thận để Trường Phúc đưa sách và tơ lụa đưa tới Tây Khóa Viện.

Trường Phúc đi tặng, Trần Kiều không cần, Trường Phúc đưa đồ tới Tây Khóa Viện liền đi ngay, Trần Kiều để huynh trưởng lại đưa về lần nữa.

Trường Phúc cũng hết cách.

Xế chiều Vương Thận về, biết được Trần Kiều không chịu nhận, liền hiểu ra, hắn cần trực tiếp đi giải thích với nàng.

“Đi mời nàng tới đây.”

Vương Thận phân phó Trường Phúc, rồi về phòng thay quan bào trước.

Trường Phúc chạy tới Tây Khóa Viện, Trần Kiều không chịu ra gặp hắn, hắn liền đứng ngoài cửa sổ Trần Kiều nói: “Cô nương, đại nhân luôn coi ngươi như con gái mình, dù ngài ấy nói gì sai cũng không phải cố ý. Bây giờ đại nhân chuẩn bị tự mình nhận lỗi với ngươi, ngươi liền theo ta qua đó đi? Cô nương không đau lòng cho đại nhân thì đau lòng cho ta được không? Nếu ngươi không đi, không biết ta còn phải chạy thêm mấy chuyến nữa.”

Nguyệt nương cũng đi khuyên em chồng.

Trần Kiều không tin Vương Thận sẽ nhận tội với nàng, không chừng lại muốn trách móc nàng, vì thế nhất định không ra khỏi cửa. Nàng có cốt khí của mình, Vương Thận nói khó nghe như vậy, còn thiếu nước chỉ mũi nàng mắng nàng không biết liêm sỉ, Trần Kiều không mượn sách của hắn, cũng không có gì xin hắn, cần gì phải đi nhìn sắc mặt hắn.

“Ta không thoải mái, nếu đại nhân có việc may vá muốn ta làm thì cứ đưa quần áo tới đây là được.”

Trần Kiều nói qua cửa sổ.

Trường Phúc thở dài, lại bất lực trở về lần nữa.

Vương Thận nghe xong cái cớ của Trần Kiều, lại nghĩ ra cách khác.

Trường Phúc số khổ đành phải chạy tới Tây Khóa Viện, nói với Trần Kiều qua cửa sổ:

“Quan bào của đại nhân có lỗ lớn, ngày mai phải mặc, đại nhân kêu cô nương lập tức qua đó, may vá ở bên kia.”

Trần Kiều khẳng định chắc chắn, đây là Vương Thận lấy cớ.

“Kiều Kiều đi mau đi, nhỡ quan bào của đại nhân thật sự bị hỏng?”

Nguyệt nương tận tình khuyên bảo, “Không phải là tiểu cô nương nữa, không được tùy hứng, nếu muội không đi, tẩu sẽ đi may giúp đại nhân.”

Trần Kiều không muốn liên lụy tới chị dâu có thai, nàng sửa sang một chút rồi cầm rổ kim chỉ, cuối cùng cũng ra ngoài.

Trường Phúc đi cùng nàng tới chính viện, trên đường nói rất nhiều lời hay ý đẹp.

Trần Kiều liếc hắn, hồ nghi hỏi:

“Lúc Tần công tử giảng giải sách cho ta, ngươi cũng ở bên cạnh, sao ngươi không nói với đại nhân?”

Chẳng lẽ là Trường Phúc thêm mắm thêm muối?

Trường Phúc hô to oan uổng, ủy khuất nói:

“Đại nhân quan trọng nhất là quy củ, không phải cô nương không biết, cô nương đừng cảm thấy đại nhân nhằm vào ngươi, hôm ấy trước lúc gặp ngươi, đại nhân đã giáo huấn Tần công tử trước rồi, Tần công tử chính là môn sinh đại nhân vừa lòng nhất.”

Trần Kiều nghe xong, trong lòng cũng thoải mái hơn một chút, dù sao nàng và Tần Việt gặp mặt thật sự không hợp quy củ, đổi thành lúc ở phủ Quốc công, khách nam tới nhà, Trần Kiều dù không đọc sách, cũng không chủ động ra ngoài giáp mặt với khách nam. Nhưng bây giờ nàng muốn sửa mệnh, xuất thân lại không tốt, tiếp tục có điệu bộ của tiểu thư phủ Quốc công, vậy chỉ có thể chờ mù hôn ách gả*.

*Mù hôn ách gả: Ý là hôn nhân mù quáng.

Trần Kiều tức giận là vì Vương Thận không nể mặt răn dạy, nếu thái độ của hắn hòa nhã chút, Trần Kiều cũng không đến mức bị hắn mắng tới khóc.

Tới chính viện rồi, Trường Phúc đưa Trần Kiều đến cửa thính đường liền ngừng bước.