Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Bảy Kiếp Trước

Chương 267

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Tô Mộc Y

Tần Việt dọn ra khỏi phủ Thượng thư luôn trong ngày.

Lúc ăn cơm tối, Trần Kiều biết được tin này từ phụ thân, nàng chỉ im lặng. Trần Kế Hiếu kỳ quái hỏi:

“Không phải đại nhân muốn hắn giúp biên soạn sách sao? Sao lại đi?”

Trần quản sự nói:

“Ta cũng không rõ ràng lắm nguyên do, hẳn là không cần hắn biên đi.”

Trần Kiều yên lặng ăn, trong đầu nhớ đến lúc nàng rời khỏi thính đường... ánh mắt dịu dàng của Vương Thận.

Chẳng lẽ Tần Việt rời đi có liên quan đến việc nàng từ chối làm thϊếp? Được biên soạn sách cho Vương Thận là một chuyện rất vẻ vang, chắc chắn Tần Việt sẽ không chủ động từ bỏ, nói cách khác, Vương Thận đuổi hắn đi? Vì nàng sao?

Trần Kiều thấy hơi khó tin, nàng không phải là chất nữ ruột của Vương Thận, Vương Thận có thể coi trọng cảm nhận của nàng như thế sao?

Xế chiều hôm sau, Trần Kiều tới chính viện đúng hẹn.

Hôm nay Vương Thận trở về khá sớm, đã thay thường phục, thấy Trần Kiều ở thính đường, nàng trang điểm mộc mạc, sắc mặt bình tĩnh, cũng không khổ sở, tiều tụy vì Tần Việt, Vương Thận yên tâm.

Trần Kiều nhờ hắn giải thích trước, lần này hai người ngồi song song ở chủ vị phía Bắc, lại không có sự bối rối khi ngồi gần nhau.

Nói xong, Vương Thận uống trà giải khát, do dự có nên quan tâm nàng vài câu hay không. Trần Kiều ở bên cạnh đang cất quyển ghi chú, nhìn hắn thưởng trà, rốt cuộc nàng vẫn hỏi:

“Đại nhân không cần Tần công tử giúp biên soạn sách sao?”

Ánh mắt Vương Thận khẽ thay đổi, nàng hỏi cái này làm gì? Hay là Tần Việt đi rồi, nàng luyến tiếc?

“Ừ.”

Vương Thận đáp lại qua loa, hỏi lại nàng:

“Tại sao lại hỏi về hắn?”

Trần Kiều cúi đầu, hổ thẹn nói:

“Biên soạn sách là đại sự, Tần công tử có tài, nếu như chỉ là vì ta, đại nhân không cần làm thế.”

Nàng không muốn trì hoãn việc biên soạn sách của Vương Thận.

Vương Thận không nhìn ra ý nghĩ thật sự của nàng, chỉ nói:

“Hắn không chuyên tâm, cho nên ta không cần hắn, không liên quan tới ngươi.”

Trần Kiều cảm thấy, Tần Việt thật sự chủ động tiếp cận nàng, nhưng chắc là yêu cầu của Vương Thận với đệ tử cũng không hà khắc như vậy, hắn đuổi đi Tần Việt, vẫn có liên quan tới nàng.

“Vậy, đại nhân chọn được người để biên soạn sách chưa?”

Trần Kiều quan tâm hỏi.

Vương Thận lắc đầu, thật ra việc biên soạn sách không cần gấp, hắn cũng chỉ nhất thời có hứng thú, bây giờ lại xảy ra chuyện, Vương Thận quyết định gác lại một thời gian trước đã.

Trần Kiều lại đột nhiên có một suy nghĩ to gan!

Biên soạn sách như thế nào, Tần Việt đã nói qua với nàng, mỗi lần Vương Thận phá án xong đều sẽ viết một trang án tông, từng trang từng trang đã gom lại được rất nhiều, sau đó hắn chọn ra một số kỳ án, giao cho Tần Việt sửa sang lại tập hợp lại thành sách. Bởi vậy, công việc chủ yếu của Tần Việt là sao chép lại các trích đoạn, nói như vậy, Trần Kiều cũng có thể thử xem!

Chữ viết của nàng thiên về vẻ mềm mại, nhưng nàng sẽ bắt chước chữ của Lý Mục. Tên Lý Mục trông ôn nhuận như ngọc, thật ra lại tâm cao khí ngạo, võ tướng vốn có thể dẫn binh đánh giặc là được rồi, hắn còn cố ý luyện chữ, chữ còn có khí thế hơn cả Tần Việt nhiều, dư sức để biên soạn sách cho Vương Thận!

“Đại nhân, người biên soạn sách... có thể cho ta thử không?”

Trần Kiều lấy hết can đảm, khó nén kích động hỏi.

Mặt Vương Thận lộ vẻ kinh ngạc:

“Ngươi?”

Trần Kiều gật đầu, mắt sáng ngời:

“Ta còn học được một kiểu chữ, ta dám cam đoan đại nhân sẽ không nhìn ra đó là chữ phụ nữ viết.”

Sự tự tin của nàng lại khiến Vương Thận hứng thú, lập tức sai Trường Phúc chuẩn bị giấy và bút mực.

Trường Phúc bưng đồ lên, Trần Kiều khẽ hít vào một hơi, sau đó đứng trước bàn, cầm bút chấm mực trước mặt Vương Thận.

Vương Thận nhìn giấy Tuyên Thành trên bàn, nhìn Trần Kiều dùng bàn tay nhỏ trắng nõn, mềm mại của nàng, viết ra hàng chữ ôn nhã lại ẩn chứa sự khí thế vô cùng, nhìn như dòng nước bình lặng, bất kì lúc nào cũng nổi lên sóng to gió lớn, khiến người ta không thể khinh thường.

Vương Thận kinh ngạc hỏi:

“Ngươi học ai?”

Trước khi Trần Kiều hạ bút đã nghĩ ra cớ, có chút khổ sở nói:

“Lúc phu quân còn sống từng đưa cho ta một quyển sách của cổ nhân, ta thích chữ trên đó, trong lúc rảnh rỗi đã mô phỏng lại.”

Vương Thận lại nhìn về phía nàng, hồi lâu cũng không nói gì.

“Đại nhân, ngài để cho ta giúp ngài biên soạn sách đi, ngài yên tâm, ta sẽ chuyên tâm học!”

Trần Kiều buông bút, thành khẩn thỉnh cầu.

Vương Thận rũ mắt suy nghĩ. Đương nhiên chữ của nàng không thành vấn đề, nhưng, ở đâu ra có chuyện phụ nữ biên soạn sách chứ?

“Đại nhân, ngài để cho ta thử đi?”

Trần Kiều quan sát kĩ vẻ mặt của hắn, thấy Vương Thận nhíu mày, Trần Kiều nóng nảy, vội lấy lòng nói.

Giọng điệu nhẹ nhàng, mềm mại, giống như một đứa trẻ làm nũng với trưởng bối, Vương Thận ngẩng đầu, Trần Kiều thấy vậy, lập tức cười năn nỉ, nụ cười này, càng giống như làm nũng.

Vương Thận vẫn do dự.
« Chương TrướcChương Tiếp »