Chương 268

Editor: Tô Mộc Y

Trần Kiều lui một bước, thương lượng:

“Thế này thì sao? Ta thử biên soạn một án cho đại nhân trước, làm xong thì giao cho đại nhân xem qua. Nếu đại nhân cảm thấy được, ta sẽ chuyên tâm giúp đại nhân biên soạn sách. Nếu đại nhân cảm thấy không được, ta sẽ không biết tự lượng mình làm phiền đại nhân thêm nữa, được không?”

Vương Thận cảm thấy không tốt, nhưng, nàng cứ khóc cầu mãi, hắn thật sự không thể từ chối.

“Cũng được, ngươi thử trước đi.”

Ánh mắt đảo qua làn váy màu trắng của nàng, Vương Thận bất đắc dĩ nói.

Trần Kiều mừng rỡ.

Vương Thận đưa nàng tới thư phòng, trước khi Tần Việt đi, đã thu xếp mọi thứ chỉnh tề, đã biên soạn được ba án, đầu án thứ tư. Vương Thận đưa bốn án Tần Việt đã bản thảo trước đó giao cho Trần Kiều, để nàng tự mình biên soạn thử, sau đó cho Trần Kiều mười ngày, mười ngày sau Trần Kiều giao bản thảo đã biên soạn xong cho hắn xem qua.

Trần Kiều như nhặt được báu vật, cao hứng cầm đồ đi.

“Lại đòi đại nhân cái gì thế?”

Tại Tây Khóa Viện, Trần quản sự thấy trong tay con gái ôm một chồng đồ, đau đầu hỏi. Trần quản sự cảm thấy, con gái thích nói thích cười thật ra càng khiến người ta yêu thương hơn với trước kia, để người ta không nhịn được thương nàng. Nhưng gần đây con gái luôn làm phiền đại nhân, đại nhân khoan hồng độ lượng không so đo, Trần quản sự lại sợ con gái càng ngày càng không hiểu chuyện.

Trần Kiều cười nói:

“Tần công tử đi rồi, con tự đề cử mình muốn biên soạn sách thay đại nhân, đại nhân đã đồng ý để con thử.”

Trần quản sự mở to mắt nhìn, ông không nghe lầm chứ?

Trần Kiều nhắc nhở phụ thân:

“Cha, nếu con thật sự có thể biên soạn sách cho đại nhân, sau này sẽ không thể giúp chị dâu thêu thùa, con nghĩ nên mời tú nương.”

Nói xong, Trần Kiều bước về Tây sương phòng của mình.

Trần quản sự chỉ coi như đại nhân đang dỗ trẻ con, con gái là một cô nương, sao biết biên soạn sách?

Trần quản sự hoàn toàn không để việc này trong lòng.

Mấy ngày tiếp theo, trừ ra ngoài ăn cơm, thời gian còn lại Trần Kiều đều ở trong Tây sương phòng. Nàng cẩn thận nghiên cứu ba án Tần Việt đã biên soạn xong trước, bao gồm cả việc so sánh bản Tần Việt viết với án tông Vương Thận để lại lúc trước. Tư chất của Trần Kiều không tính là quá thông minh, nhưng cũng vượt xa người bình thường. Phủ Quốc công bồi dưỡng con gái không chỉ là tam tòng tứ đức đơn thuần, tứ thư ngũ kinh Trần Kiều cũng có thể đọc qua, chút học thức đạo lý nàng có được cũng không thua thư sinh tầm thường.

Với năng lực của mình, hơn nữa gần đây xem ghi chép các loại kỳ án, ba ngày sau, rốt cuộc Trần Kiều cũng tìm được một chút cảm giác. Sau đó, Trần Kiều dùng năm ngày để biên soạn án thứ tư của Vương Thận, viết không hay liền vứt bỏ, sửa chữa một chút, Trần Kiều sửa một án khoảng hơn mười lần, môn sinh chuẩn bị vào kinh dự thi cũng chưa khắc khổ bằng nàng lúc này.

Rốt cuộc cũng biên soạn xong án này, cách thời hạn mười ngày Vương Thận yêu cầu còn thừa một ngày.

Đúng lúc gặp Vương Thận hưu mộc, Trần Kiều gấp không chờ nổi cầm bản thảo của mình đi gặp hắn.

Vương Thận lật xem bản thảo của nàng, sau khi xem xong một lúc lâu cũng không nói gì.

Trần Kiều khẩn trương đứng một bên.

Vương Thận không cần ngẩng đầu, cũng có thể thấy bàn tay nắm chặt của nàng dưới tay áo.

Hắn lật lại trang thứ nhất của bản thảo lần nữa, bắt đầu chỉ ra chỗ thiếu sót của Trần Kiều.

Sáu trang bản thảo ngắn ngủn, hắn đã chỉ ra hai mươi vấn đề!

Sự hứng khởi của Trần Kiều như hạt mầm vừa mới nhú từ dưới đất lên, vừa nhìn thấy chút ánh mặt trời, đã bị một cơn mưa to bất ngờ vùi dập.

Đến cuối cùng, Trần Kiều gần như không nghe thấy giọng của Vương Thận nữa, chỉ muốn hắn nói nhanh lên cho xong, để nàng cầm bản thảo mất mặt của mình rời đi.

Vương Thận chỉ xong, vừa ngẩng đầu lên, liền thấy khuôn mặt nhỏ tái nhợt của nàng, trong mắt ngập nước, cố nhịn để không rơi.

Vẻ mặt của Vương Thận vẫn nghiêm túc, đưa bản thảo cho nàng, nghiêm mặt nói:

“Cầm đi sửa đi, sửa xong rồi lại giao cho ta xem.”

Trần Kiều nhất thời không kịp phản ứng lại, ngơ ngác nhìn hắn.

Lúc này Vương Thận mới mỉm cười.

Trần Kiều thấy thế, xác định mình không hiểu sai, hạt mầm mới nhú dưới đáy lòng mới bị nước mưa vùi dập lập tức vươn lên, còn vươn cao hơn!

“Đa tạ đại nhân! Ta sẽ đi sửa!”