Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Bảy Kiếp Trước

Chương 270

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Tô Mộc Y

Tới Tết Đoan Ngọ, quan viên triều đình được nghỉ ba ngày, Vương Thận cũng cho Trần Kiều nghỉ ba ngày, ba ngày này không cần đến.

Hiếm khi được nghỉ Tết, Trần Kế Hiếu ra ngoài với Nguyệt nương, gần đây Trần Kiều thứ nhất là ngại nóng, thứ hai là cũng không muốn muốn rầy huynh tẩu gần gũi, liền ở nhà cùng phụ thân. Tây Khóa Viện có phòng bếp nhỏ, Trần Kiều tự mình xuống bếp, chưng một nồi bánh chưng thơm ngào ngạt. Mùi thơm từ phòng bếp bay ra, Trần quản sự ngửi mùi mà tới.

Trần Kiều cười nói:

“Cha đừng nóng vội, sắp xong rồi.”

Trần quản sự không vội, nhìn bánh chưng trong nồi, ông phân phó con gái:

“Đại nhân thích ăn bánh chưng ngọt, con bưng hai cái đưa cho đại nhân đi.”

Trần Kiều không chút nghĩ ngợi liền nói:

“Chắc chắn phòng bếp chính viện cũng làm bánh chưng, cha còn sợ đại nhân không có bánh chưng ăn sao?”

Trần quản sự dạy dỗ con gái:

“Đại nhân là đại nhân, chúng ta đưa bánh chưng là một phần tâm ý, ngày nào con cũng quấy rầy đại nhân, chẳng lẽ không nên hiếu kính?”

Trần Kiều bất đắc dĩ, đành phải chọn hai cái bánh chưng lớn bỏ vào hộp đồ ăn, sau đó đến buổi trưa nóng rát, tới chính viện đưa bánh chưng.

Hôm nay đa phần hạ nhân phủ Thượng thư đã nghỉ phép, còn rất ít người, phủ Thượng thư vốn đã quạnh quẽ nay càng yên tĩnh hơn, ve sầu nấp sau nhánh cây kêu không ngừng, như đang thi nhau kêu. Trần Kiều một tay che dù, một tay cầm hộp đồ ăn, cho dù như vậy, khi đi vào chính viện, trán nàng vẫn toát mồ hôi.

Ở khúc cua, Trần Kiều ngẩng đầu, lại thấy Liễu thị đưa lưng về phía nàng đứng trước thính đường, rón ra rón rén đóng cửa lại, đóng xong còn nhìn trái nhìn phải, quan sát xong, Liễu thị xoay người, nhìn thấy Trần Kiều, rõ ràng Liễu thị run lập cập.

Cách khá xa, Trần Kiều không chú ý tới Liễu thị đang run, cầm hộp đồ ăn đi tới.

“Sao Kiều Kiều lại tới đây lúc này?”

Liễu thị cười tủm tỉm hỏi, chắn trước thính đường.

Trần Kiều nâng cao hộp đồ ăn trong tay, ngửa đầu đáp:

“Nhà làm bánh chưng, phụ thân sai ta đưa cho đại nhân hai cái nếm thử.”

Liễu thị nghe xong, tiếc nuối nói:

“Thật không khéo, đại nhân đã dùng cơm trưa, vừa mới nghỉ ngơi, còn sai chúng ta không được quấy rầy.”

Trần Kiều nhìn cửa phòng đóng chặt phía sau bà, kỳ quái nói:

“Sao thím lại hầu hạ đại nhân? Trường Phúc đâu?”

Nàng hỏi thế, trên mặt Liễu thị xẹt qua một tia khẩn trương, nhanh chóng che dấu, cười nói:

“Đại nhân cũng cho Trường Phúc nghỉ, tiểu tử kia chuẩn bị ra ngoại ô xem đua thuyền rồng, có nói rồi, náo nhiệt như vậy sao Kiều Kiều không đi?” Nói xong, Liễu thị đi xuống bậc thang, muốn kéo tay Trần Kiều đưa nàng về.

Nhưng vào lúc này, trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng thét kinh hãi:

“Đại nhân…”

Giọng nói kia vừa sợ vừa hoảng, hình như là Xảo Liên!

Liễu thị lại run run.

Trần Kiều nhớ lại cử chi quái dị của Liễu thị, lập tức ý thức được có điều không đúng, vòng qua Liễu thị vọt vào.

Liễu thị túm chặt nàng, để Trần Kiều không nghi ngờ, bà dứt khoát nói thẳng:

“Đại nhân một mình lâu như vậy, rốt cuộc hôm nay cũng nghĩ thông suốt, muốn Xảo Liên hầu hạ. Chuyện nam nữ này, chắc Kiều Kiều cũng hiểu, mau đi theo thím đi, làm đại nhân mất hứng thú, đại nhân sẽ trách phạt đó.”

Vương Thận trọng quy củ như vậy, hắn sẽ muốn Xảo Liên hầu hạ vào ban ngày ban mặt, mà không kịp chờ tới buổi tối?

Trần Kiều không tin, nàng từng bị người ta hạ thuốc, mà mẹ con Liễu thị thực sự phụ trách thức ăn của Vương Thận!

“Tránh ra!”

Trần Kiều tránh khỏi tay Liễu thị, tiếp tục xông về phía cửa.

Liễu thị bắt được nàng từ phía sau, không đợi Liễu thị mở miệng, Trần Kiều đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt nghiêm khắc trừng Liễu thị:

“Ngươi còn cản ta nữa, cho dù mẹ con các ngươi thực hiện được, ta cũng có thể khuyên đại nhân đưa các ngươi bỏ tù!”

Liễu thị buông lỏng tay.

Trần Kiều ném hộp đồ ăn lên người bà ta, phá cửa vào.

Vượt qua đông thứ gian, Trần Kiều trực tiếp xông vào trong, bình phong che mất tình hình trên giường, Trần Kiều tiến lên, liền thấy Xảo Liên ngã trên giường, nhắm mắt lại run bần bật, Vương Thận đè trên người Xảo Liên, đang nổi điên kéo quần áo Xảo Liên. Trần Kiều vừa muốn đi, chợt nghe Vương Thận thở hổn hển gọi một cái tên.

Trần Kiều ngẩn ra.

Xảo Liên đang nhắm mắt cũng mở mắt ra, nhìn thấy Trần Kiều, Xảo Liên “A” một tiếng, kinh sợ, Xảo Liên gắng sức đẩy Vương Thận ra, quần áo không chỉnh tề chạy ra ngoài. Nàng chạy mất, Vương Thận nhảy xuống muốn đuổi theo, lúc này Trần Kiều mới phát hiện, mặt Vương Thận cũng biến thành màu tím, đôi mắt đỏ lên, giống như phát điên!

Trần Kiều bị dáng vẻ này của Vương Thận dọa, đứng im tại chỗ quên phản ứng.

Vương Thận đã đánh mất thần trí vốn định đuổi theo Xảo Liên, vừa thấy bên cạnh có một người đang bất động, hắn liền nhào tới chỗ Trần Kiều, ôm lấy Trần Kiều cởϊ qυầи áo nàng một cách lung tung.

“Đại nhân, đại nhân!”

Trần Kiều vừa giãy giụa, vừa thử đánh thức lý trí của Vương Thận.

Nhưng mẹ con Liễu thị sợ Vương Thận vẫn lý trí, cho nên hạ thuốc rất mạnh, Vương Thận mất lý trí, hoàn toàn nghe không thấy giọng nói của Trần Kiều.

Sức lực giữa nam và nữ khác xa, Vương Thận đặt Trần Kiều trên giường dễ như trở bàn tay.

Trong cơn hoảng loạn, Trần Kiều rút trâm cài trên đầu xuống, đương nhiên nàng không muốn gϊếŧ Vương Thận, nàng chỉ muốn đâm vào cánh tay Vương Thận hoặc nơi nào đó một chút, hy vọng đau đớn có thể khiến hắn tỉnh táo một chút, sau đó nàng sẽ bưng trà lạnh tới đây cho hắn uống, nước lạnh sẽ làm hắn bình tĩnh lại. Nhưng nếu không có tác dụng, cùng lắm thì bất cứ giá nào, nàng sẽ dạy hắn tự mình ra tay.

Nhưng lúc Trần Kiều đã gỡ cây trâm xuống, người đàn ông đang vụng về cởϊ qυầи áo của nàng, lại khàn giọng vội vàng gọi một tiếng.

“A Kiều…”

Trái tim Trần Kiều hung hăng run lên.

Lúc hắn đè Xảo Liên cũng gọi tên nàng, rõ ràng hắn không nhận ra ai với ai, nhưng vẫn luôn gọi tên nàng.

Trần Kiều ngẩng đầu, nhìn thấy Vương Thận gấp đến mức tím mặt, mắt đỏ lên.

Hắn rất gấp rồi, nhưng ngoài việc cởϊ qυầи áo nàng ra, giống như không hiểu gì, không biết nên làm thế nào.

Trần Kiều rất sợ, sợ Vương Thận bị thương vì thuốc mạnh.

Trần Kiều cũng đau lòng, đau lòng cho hắn đang thống khổ lúc này.

Nước xa không cứu được lửa gần, Trần Kiều cũng không dám lãng phí thời gian, thừa dịp Vương Thận không chú ý, nàng cắn răng, đưa tay qua.

Toàn thân Vương Thận chấn động.

Vào lúc Trần Kiều nắm lấy hắn, dùng sức đẩy Vương Thận vào bên trong giường. Trước khi hắn nhào tới, nàng lại cởi đai lưng của hắn trước.

Trong sân, Xảo Liên khóc lóc hỏi Liễu thị:

“Mẹ, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?”

Liễu thị mắng nàng:

“Trần Kiều còn chưa ra, con ra làm gì?”

Cùng lắm thì hai người cùng nhau làm di nương của Vương Thận!

Xảo Liên vẫn gái tơ, có một số việc nàng có lòng nhưng không có can đảm, bị Trần Kiều bắt gặp, nàng lại không có dũng khí tiếp tục.

Con gái không chịu phối hợp, Liễu thị không có cách nào, nhìn vào phòng, nàng oán hận nói:

“Chạy đi!”

Chuyện tới nước này, mẹ con bà không thể ở lại phủ Thượng thư, may thì sau khi Vương Thận tỉnh lại, chắc là cũng không có mặt mũi nào để bắt mẹ con bà.

Điều duy nhất không cam lòng, là lại để nha đầu chết tiệt Trần Kiều kia được lợi!
« Chương TrướcChương Tiếp »