Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Bảy Kiếp Trước

Chương 291

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Tô Mộc Y

Trước khi chìm vào giấc ngủ, Trần Kiều đã có chủ ý.

Chắc chắn không thể trêu chọc Thất hoàng tử, Lục hoàng tử không gần nữ sắc nhưng thật ra lại là một chuyện tốt, nàng an phận thủ thường hầu hạ Lục hoàng tử mấy năm, tương lai nghĩ cách kiếm công lao, xin Lục hoàng tử hoặc Vương phi tương lai trả lại tự do cho nàng, sau đó sẽ đi tìm nhân duyên khác. Ừ, tuy Lục hoàng tử đáng sợ, nhưng xem qua hồi ức, Trần Kiều cũng không lo cho an nguy của mình, vấn đề khó khăn duy nhất, là phải làm thế nào để Lục hoàng tử cảm thấy nàng đáng được giữ lại hơn một thanh bảo kiếm.

***

Đêm qua Trần Kiều thật sự ngủ không yên, ăn sáng xong không lâu, Hiền phi liền phái một cung nữ bên người tên là Cẩm Tú tới dẫn nàng và A Ngọc đi.

Trần Kiều, A Ngọc cung kính đi tới chủ điện.

Hiền phi ngồi trên giường La Hán, lại đánh giá hai nha hoàn này lần nữa.

Trần Kiều có thể cảm nhận được cái nhìn chăm chú, vừa lòng của Hiền phi, nghĩ đến dáng vẻ kiếp này của nàng, Trần Kiều cũng rất khó vì tình. Dĩ nhiên khuôn mặt xinh đẹp, đẹp đến rực rỡ, dáng người cũng rất, nói thế nào nhỉ, Trần Kiều bước đi chậm rãi cũng cảm thấy phía trước đung đưa vướng víu, cần phải mặc áσ ɭóŧ vào ngay. Còn phía sau, trong truyền thuyết chắc chắn là dễ sinh, mẹ Ngu Kính Nghiêu nhìn thấy chắc chắn sẽ rất thích. Cả hai đều lồi ra, chỉ có vòng eo nhỏ như rắn nước, trời sinh có tướng yêu tinh.

Thật khó cho Hiền phi có thể chọn ra nàng từ đống cung nữ, thật khó cho Lục điện hạ thấy nàng mà thờ ơ.

Hiền phi đã đánh giá xong, vừa lòng gật đầu. Bà đưa cho lão Lục hai mỹ nữ, thứ nhất có thể thể hiện sự quan tâm của mẫu phi, thứ hai là mỹ nhân càng xuất sắc, càng dễ ở lại bên lão Lục, sau này lão Lục ra khỏi cung, bà chỉ trông cậy vào hai mỹ nhân này là tai mắt cho bà.

Hiền phi đích thân cảnh cáo hai người.

Sở dĩ Trần Kiều gặp phải vận mệnh tuẫn táng, là vì trong cung bị thua thiệt, lúc này lại cuốn vào việc trong cung, nàng đã sớm không còn đơn thuần như vậy nữa. Mặc kệ Hiền phi an bài nàng hầu hạ Lục hoàng tử có mục đích gì, nếu mạng của nàng rơi vào tay Lục hoàng tử, Trần Kiều sẽ chỉ lo ứng phó Lục hoàng tử, tuyệt đối không sẽ ngây ngốc giúp Hiền phi.

“Lục điện hạ đến.”

Không biết qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng tiểu thái giám thông truyền.

Trần Kiều và A Ngọc lập tức thối lui.

Tiếng bước trầm ổn của hắn chân càng ngày càng gần, Trần Kiều quy củ cúi đầu, chỉ có thể thấy vạt áo thêu may của người đó, cùng với một đôi ủng đen.

“Nhi thần bái kiến mẫu phi.”

Lục hoàng tử Chu Tiềm, cung kính hành lễ với người phụ nữ trên giường La Hán.

Ánh mắt Hiền phi dịu dàng, đồng thời cũng vô cùng kiêu ngạo, cười nói:

“Lão Lục miễn lễ, tới đây ngồi bên cạnh mẫu phi đi.”

Chu Tiềm không khách khí, ngồi bên giường La Hán.

Hiền phi nhìn hai cung nữ Trần Kiều, hài hước nói:

“Đoán xem mẫu phi tìm con có chuyện gì?”

Chu Tiềm hai mắt nhìn thẳng:

“Nhi thần không biết.”

Hiền phi vẫy tay với hai người Trần Kiều.

Trần Kiều, A Ngọc lập tức bước tới trước mặt các chủ tử.

Chu Tiềm nhàn nhạt liếc mắt nhìn các nàng, ánh mắt dừng trên mặt Trần Kiều lâu hơn một chút.

Hiền phi thấy cả, từ ái nói:

“Con đó, tuổi không nhỏ, sang năm sẽ phải phong Vương ra ngoài cung, nếu bên cạnh không có ai hầu hạ, mẫu phi ngủ cũng không ổn. Thế này được không, mẫu phi ngàn chọn vạn tuyển chọn hai cung nữ này cho con, ngoại hình, tính tình đều là tốt nhất, hơn người năm ngoái đưa cho Thất đệ hơn nhiều, nếu con thích, chút nữa đưa đi đi.”

Chu Tiềm nghe vậy, nhìn hai người, đứng dậy nói lời cảm tạ với Hiền phi:

“Để mẫu phi lo lắng rồi, nhi thần cảm thấy hai người này rất hợp ý con.”

Hiền phi cười tủm tỉm nói:

“Thích thì tốt, thích thì tốt.”

Mười lăm phút sau, Trần Kiều, A Ngọc liền đi theo sau Chu Tiềm, rời khỏi Chiêu Ninh Cung.

Chu Tiềm và Lưu công công đi phía trước, đàn ông bước chân rất lớn, cũng không có ý quan tâm các nàng, Trần Kiều, A Ngọc không thể không chạy mới có thể đuổi kịp. Tháng Tư thời tiết hơi nóng, dáng người A Ngọc tinh tế, cũng coi như là dễ dàng, đáng thương cho Trần Kiều đầy đặn hơn, áσ ɭóŧ cố tình buộc chặt cũng không ngăn được gợn sóng lớn.

Trần Kiều cực kỳ hận, hạ quyết tâm phải ăn ít cơm đi, mau chóng giảm thịt trên người xuống!

Sau khi chạy cả quãng đường, rốt cuộc cũng vào Lăng Tiêu Cung của Chu Tiềm, Trần Kiều có thể khống chế được tiếng hít thở nặng nề, lại không quản được vạt áo lên xuống.

Chu Tiềm ngồi trên ghế, ngẩng đầu, liền thấy mặt hai cung nữ mới đều đỏ hồng cả mặt, cúi đầu rất quy củ, chỉ là khi thở mạnh chỗ đó có chút chói mắt.

“Tên là gì.”

Chu Tiềm nhàn nhạt hỏi.

“Nô tỳ tên là A Ngọc.”

Giọng A Ngọc vững vàng.

“Nô tỳ tên là A Kiều.”

Giọng Trần Kiều hơi thấp, dùng tên Hiền phi đã sửa để lấy lòng đàn ông, nàng tự mình nói ra, hơi xấu hổ.

Chu Tiềm không rõ ý tứ “Ừ” một tiếng, nghiêng đầu nói với Lưu công công:

“Tạm thời sắp xếp các nàng phụ trách cuộc sống hàng ngày của ta, hôm nay ngươi nói chút quy củ cho các nàng đi, sáng mai tới đây hầu hạ.”

Lưu công công khom lưng lĩnh mệnh.

Chu Tiềm uống một ngụm trà, dời bước tới nội thất.

Lưu công công dẫn hai người Trần Kiều trong viện dạy quy củ.
« Chương TrướcChương Tiếp »