Chương 292

Editor: Tô Mộc Y

Làm cung nữ không thể ngủ nướng. Trời mới tờ mờ sáng, Trần Kiều và A Ngọc đã dậy, nhẹ nhàng rửa mặt, chỉnh trang lại bản thân, lại lẳng lặng canh giữ trong sân chờ Lục điện hạ.

A Ngọc tập mãi cũng thành quen, Trần Kiều vừa mới biến thành cung nữ không lâu, trước kia nàng đều được hầu hạ, lần đầu tiên trở thành cung nữ hầu hạ người khác thật sự cảm thấy rất khổ. Nhưng tình thế như vậy, nàng chỉ có thể mau chóng thích ứng. Dù sao vị Lục điện hạ này cũng không phải là chủ tử như Vương Thận, sẽ không dung túng cho sự yếu ớt nàng.

Một lát sau, Lưu công công lặng lẽ đi từ bên trong ra, tối qua hắn gác đêm ở thứ gian.

Trần Kiều lén đánh giá Lưu công công.

Lục điện hạ năm nay mười bảy, trông vị Lưu công công này cùng lắm cũng chỉ hai mươi tuổi, da mặt trắng nõn, đuôi mắt thon dài, giống như lúc nào cũng cười, trông rất hiền lành, khiến người ta cảm thấy thân thiết. Trần Kiều vẫn chưa hiểu tính tình Lưu công công, chỉ biết Lưu công công có thể ở lâu bên cạnh Lục điện hạ, nhất định là một người quan trọng, nếu có thể, nàng muốn có quan hệ thật tốt với Lưu công công.

Lưu công công lại không để hai người Trần Kiều vào mắt. Trước kia Hiền phi cũng cho đưa điện hạ một nô tỳ xinh đẹp, nhưng thứ nhất điện hạ vẫn chưa thông suốt, không hứng thú với việc nam nữ, thứ hai điện hạ có thâm cừu đại hận với Hiền phi. Dù điện hạ muốn ngủ cùng phụ nữ, cũng sẽ không chạm vào mặt hàng Hiền phi đưa tới, nói vậy chẳng lâu sau, hai tiểu cung nữ này sẽ bị điện hạ đuổi đi.

Trong phòng truyền đến động tĩnh, Lục điện hạ rời giường.

Lưu công công nháy mắt với Trần Kiều, A Ngọc.

Hai người cúi đầu đi vào.

Chu Tiềm mới đi từ trong rèm ra, từ đầu đến cuối Trần Kiều chỉ cúi đầu, chỉ nhìn dưới eo hắn, A Ngọc lén giương mắt, liền thấy tuy tóc Lục điện hạ rối tung bù xù, nhưng gương mặt lại anh tuấn như mỹ ngọc, lông mi dài cao vυ"t, như hai cây trường kiếm anh khí. Vội vàng nhìn thoáng qua, A Ngọc kịp thời rũ mắt xuống.

Chu Tiềm vẫn còn hơi buồn ngủ, không phát hiện hai cung nữ, híp mắt lại đi ra tịnh phòng phía sau.

Trần Kiều và A Ngọc đã sớm thương lượng phân công xong, A Ngọc đặt chậu nước trên giá chuẩn bị hầu hạ Chu Tiềm rửa mặt, Trần Kiều kéo rèm lên, khom lưng chuẩn bị trải giường chiếu. Trong tịnh phòng truyền đến tiếng nước, Trần Kiều nghe thấy khẽ nhíu mày, nhớ lại thân phận của mình, chợt khôi phục lại như thường. Trong rèm có một mùi hương nhàn nhạt, không biết là trên quần áo Chu Tiềm, hay là mùi hoa lộ hương hắn dùng để tắm gội.

Chu Tiềm trở về từ tịnh phòng, ánh mắt đã khôi phục sự tỉnh táo, ánh mắt đảo qua A Ngọc cung kính đứng bên giá rửa mặt, sau lại thấy một cung nữ khác trước giường. Nàng đang gấp chăn, cong eo, quần áo dán sát người, để lộ hai vầng trăng tròn, lại hơi rung động theo bàn tay bận rộn của nàng.

Chu Tiềm suy nghĩ một lát, nhớ lại tên hai cung nữ, vừa Kiều vừa Ngọc, Hiền phi đúng là đã hao tổn tâm huyết rồi.

Chu Tiềm không nhìn hai người nhiều, sau khi ăn sáng, hắn tự tới Ngự thư phòng học.

Chu Tiềm khinh thường việc học, nhưng phụ hoàng định ra quy củ, trước khi hoàng tử phong Vương dọn ra ngoài cung đều phải đến học.

Trước Chu Tiềm có năm vị hoàng tử, một người phong Thái Tử ở Đông Cung, bốn vị khác đều phong Vương, ở Ngự thư phòng, Chu Tiềm chính là lớn nhất, Thất hoàng tử chỉ nhỏ hơn hắn một tuổi, còn lại từ lão Bát đến lão Thập Nhị, tất cả đều là mấy đứa nhỏ miệng còn hôi sữa, Huệ Nguyên Đế nhiều con, còn có mấy đứa con dưới năm tuổi sống với mẹ.

Bởi vậy mỗi lần đọc sách, Thất hoàng tử đều ngồi bên cạnh Chu Tiềm, hai người đơn độc trong vòng tròn nhỏ hẹp.

“Lục ca, nghe nói hôm qua mẫu phi tặng huynh hai mỹ nhân?”

Phu tử dạy học còn chưa tới, Thất hoàng tử có ý khác hỏi Chu Tiềm.

Chu Tiềm ngầm thừa nhận.

Thất hoàng tử cười hì hì:

“Đây là hỉ sự, buổi trưa đệ mang hai vò rượu ngon tới chỗ huynh, chúc mừng Lục ca lấy được mỹ nhân.”

Chu Tiềm cười, tùy ý hắn.

Học văn võ xong, hai anh em trở về tẩm cung của mỗi người, cung điện của các hoàng tử đều ở một chỗ, cách đó không xa. Chu Tiềm thay quần áo xong nghỉ ngơi một lát, sau đó nghe thấy tiếng Thất hoàng tử hưng phấn từ trong sân vang lên:

“Lục ca, ta tới ăn chùa đây!”

Chu Tiềm buông sách, đi tới thính đường.

Trần Kiều, A Ngọc đều chờ ở thính đường, mắt thấy Thất hoàng tử đã tới trước cửa, Trần Kiều khẩn trương nắm chặt tay.

Thất hoàng tử vừa tiến đến, ánh mắt liền nhìn về phía hai cung nữ.

Phương pháp dạy dỗ của Hiền phi với hai đứa con trai luôn khác nhau, bà đưa cho Chu Tiềm toàn là đại mỹ nhân, còn con trai ruột Thất hoàng tử, Hiền phi chỉ sắp xếp hai cung nữ giáo tập dung mạo bình thường, sợ là cung nữ quá đẹp, mê hoặc tâm trí con trai, làm mất đi chí tiến thủ. Nhưng Thất hoàng tử không hiểu thâm ý của mẫu thân, trong cung mình đều là dung chi tục phấn, bây giờ nhìn thấy Trần Kiều, A Ngọc, mắt Thất hoàng tử sáng lên, nhìn chằm chằm vạt áo Trần Kiều vài lần!

Người đẹp, hai người trong phòng hắn cộng lại đều không bằng!

Trần Kiều cũng không tự hào vì dáng người hiện giờ của mình, lúc này bị Thất hoàng tử quan sát như ca cơ, nàng không nhịn được mím môi, lộ ra vẻ giận dữ. A Ngọc bên cạnh cũng bị Thất hoàng tử quan sát, nhưng nàng chỉ đỏ mặt, cúi đầu càng thấp, có sự nhu thuận của nàng làm nổi bật, sự tức giận Trần Kiều càng rõ ràng.

Tiểu mỹ nhân tức giận, Thất hoàng tử đã cảm thấy mới mẻ, lại hơi mất mặt, ngượng ngùng sờ mũi.

Chu Tiềm nhìn Trần Kiều nhiều thêm một chút, sau mới mời Thất hoàng tử ngồi xuống.

Thân là hoàng tử, chẳng coi hai cung nữ ra gì. Nhìn chằm chằm hai người Trần Kiều, Thất hoàng tử vừa hâm mộ vừa ghen ghét nói:

“Lục ca, mẫu phi thật bất công, so với hai người này, người trong phòng đệ quả thực không lên được bàn.”

Chu Tiềm cười nói:

“Có gì khác sao? Ta không nhìn ra.”

Thất hoàng tử khẽ nói:

“Đương nhiên là khác, một bên là thịt cá, một bên là cải trắng nước trong, huynh thích ăn cái nào?”

Chu Tiềm nói:

“Chay mặn phối hợp, mới là đạo dưỡng sinh.”

Thất hoàng tử còn muốn già mồm, nhưng lại nghĩ, nhìn Trần Kiều, A Ngọc, một người đẹp như hoa mẫu đơn, một người thanh tú như hoa sen, không phải là chay mặn phối hợp? Không giống trong phòng hắn, tất cả đều là cải trắng thấp kém bình thường!

Ngực càng bị nghẹn, Thất hoàng tử lôi kéo Chu Tiềm uống rất nhiều rượu, hắn muốn mỹ nhân, từ trước đến nay huynh trưởng rất tốt với hắn, Thất hoàng tử cảm thấy nếu hắn mở miệng nói muốn, chắc chắn huynh trưởng sẽ đưa hắn một người. Nhưng Thất hoàng tử cũng không phải là người không hiểu chuyện, mỹ nhân của huynh trưởng vừa mới đến, bản thân còn chưa thấy đủ mới mẻ, làm sao cho hắn được, hắn chờ một chút là được.

Chỉ cần là mỹ nhân là được, Thất hoàng tử không ngại mỹ nhân có hoàn bích hay không.

Sau khi ăn xong, Thất hoàng tử lại tới Chiêu Ninh Cung một chuyến, oán giận mẫu thân sao không đưa hắn mỹ nhân. Hiền phi biết con trai tâm tư đơn thuần, có vài lời bà chỉ có thể chôn trong lòng, nghiêm khắc dạy dỗ con trai một trận.

Thất hoàng tử căm giận rời đi.