Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Bảy Kiếp Trước

Chương 293

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Tô Mộc Y

Ở Lăng Tiêu Cung, Chu Tiềm đi nghỉ trưa, Trần Kiều và A Ngọc ngồi nghỉ ngơi ở thính đường.

A Ngọc nhìn nhìn Trần Kiều, nhỏ giọng nói:

“A Kiều, hình như Thất điện hạ rất thích ngươi.”

“Nói xấu sau lưng chủ tử, phải phạt.”

Trần Kiều tâm phiền ý loạn, nào có tâm trạng nói chuyện phiếm với A Ngọc, cảnh cáo nhắc nhở.

A Ngọc cắn môi, nhìn vạt áo Trần Kiều. A Ngọc cúi đầu, không khỏi tự ti. Nghe bọn tỷ muội trước kia nói, đàn ông đối với người phụ nữ đầu tiên của hắn sẽ có tình cảm không giống bình thường, Lục điện hạ tuấn mỹ như vậy, A Ngọc muốn chiếm một vị trí nhỏ trong lòng hắn, nhưng, Hiền phi lại sắp xếp A Kiều và nàng cùng nhau hầu hạ Lục điện hạ, người khác A Ngọc không sợ, chỉ có A Kiều, nàng không tin tưởng.

Nàng cân nhắc tới chuyện tranh sủng, Trần Kiều đang cố gắng nhớ lại thời gian Thất hoàng tử muốn nàng từ Lục điện hạ, hình như... là hai tháng sau?

Hai tháng ngắn ngủn, nàng làm thế nào để Lục điện hạ không muốn đổi nàng lấy bảo kiếm đây?

Trần Kiều cảm thấy rất khó, chủ nhân muốn cho, hơn phân nửa nàng không ngăn cản được, vậy... có cách nào không làm Thất hoàng tử chán ghét nàng không?

Trong lòng Trần Kiều vừa động, mơ hồ có kế hoạch.

***

Màn đêm buông xuống, trước khi sắp ngủ, Chu Tiềm muốn tắm gội.

Trần Kiều đi phân phó thủy phòng chuẩn bị nước, A Ngọc ở lại thính đường, nghĩ đến mình phải hầu hạ điện hạ tắm gội, mặt nàng đỏ bừng.

Chu Tiềm dựa vào ghế, nhìn A Ngọc xong lại tiếp tục đọc sách.

Trần Kiều đi rồi quay lại, đến bên cạnh A Ngọc, sau đó nói:

“Đã phân phó rồi ạ, thủy phòng lập tức đưa nước tới đây.”

Chu Tiềm “Ừ” một tiếng, lật một trang, hắn lại giương mắt, liền thấy mặt A Ngọc còn đỏ, còn người tên A Kiều lại rất bình tĩnh.

“Các ngươi, ai sẽ xoa vai?”

Chu Tiềm tùy ý hỏi.

Mặt A Ngọc càng đỏ hơn, nhỏ giọng nói:

“Nô tỳ làm ạ.”

Trần Kiều đang lo nên trả lời thế nào, nghe thấy A Ngọc chủ động xin ra trận, nàng lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.

Không ngờ Chu Tiềm lại nhìn nàng, khẽ nâng giọng:

“Ngươi không làm?”

Lục điện hạ trong trí nhớ vui buồn không rõ, Trần Kiều bỗng lo hắn sẽ vì nàng chân tay vụng về đuổi nàng, tâm niệm quay cuồng, Trần Kiều cung kính nói:

“Nô tỳ cũng từng học xoa ấn gân cốt, chỉ là tài nghệ không thành thạo bằng A Ngọc.”

A Ngọc vui vẻ.

Chu Tiềm nhìn dáng vẻ Trần Kiều cung kính, mỉm cười, chưa nói gì, tiếp tục đọc sách.

Thau nước tắm đã chuẩn bị xong, Chu Tiềm buông sách, đứng dậy, khi đi qua người hai cung nữ, hắn ngừng trước mặt A Ngọc, nói:

“Đêm nay A Kiều gác đêm, ngươi về đi.”

Trong nháy mắt, mặt A Ngọc trắng bệch, song lại sợ bị chủ tử nhìn ra sự thất vọng của mình, nàng nhanh chóng cúi đầu che dấu, xoay người rời đi trước, ánh mắt A Ngọc phức tạp nhìn về phía Trần Kiều. Tâm trạng Trần Kiều còn phức tạp hơn cả nàng, ký ức Bồ Tát cho trôi qua quá nhanh, nàng chỉ có thể nhớ một số việc quan trọng, còn cụ thể mỗi ngày đã xảy ra chuyện gì nàng cũng không biết.

Vì sao Chu Tiềm lại kêu nàng gác đêm? Gác đêm này, không có thâm ý gì chứ?

Trần Kiều định hồi tưởng lại biểu hiện hôm nay, không khác gì nguyên thân, đều quy củ, nếu nói khác, cũng là biểu hiện tranh thủ lấy lòng Chu Tiềm của nguyên thân, nàng còn cố gắng nhường cơ hội cho A Ngọc, nhưng, sao lại rơi vào đầu mình?

“Sững sờ ở đó làm gì, còn không tiến vào hầu hạ.”

Chu Tiềm đã đi đến trước cửa trắc thất, không nghe được tiếng bước chân, quay đầu thấy Trần Kiều không nhúc nhích tại chỗ, vẻ mặt phức tạp, hắn nhíu mày quát.

Trong lòng Trần Kiều chấn động, không nghĩ nhiều nữa mà bèn chạy nhanh tới.

Trắc thất cũng là phòng tắm, trường kỷ dựng ở sát cửa sổ phía Nam, phía Bắc có tấm bình phong, ẩn hiện bóng hai người và thau tắm.

Chu Tiềm đi đến trước tấm bình phong rồi đứng yên, hai tay hơi mở ra, lại nhìn về phía Trần Kiều.

Đây là để nàng hầu hạ thay quần áo!

Trong lòng Trần Kiều vô cùng không muốn, lại không thể không ra vẻ nhu thuận đi qua theo lẽ thường, đứng tới trước mặt Chu Tiềm, cởi đai lưng bên hông hắn trước.

Chu Tiềm rũ mắt, nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn của nàng, không hề ngượng ngùng, mặt nàng hơi cau lại khó thể phát hiện, hình như không quá tình nguyện.

“Trước khi nương nương nhìn trúng ngươi, ngươi làm việc ở đâu?”

Chu Tiềm hỏi.

Trần Kiều vừa treo đai lưng của hắn lên giá áo, vừa đáp:

“Thưa điện hạ, nô tỳ làm việc ở tú phòng.”

Kiếp này của nàng xuất thân bần hàn, năm ngoái được chọn tiến cung làm tú nữ, vì không có tiền đút lót cung nhân nên tuy dung mạo xuất chúng nhưng lại bị sắp xếp tới tú phòng, cả ngày lấy kim chỉ làm bạn. Nhưng rượu thơm không sợ hầm sâu, không biết tin tức thế nào lại truyền tới tai Hiền phi, vì thế liền chọn nàng.

Nói xong, Trần Kiều lại tiến lên cởϊ áσ cho hắn.

Thời tiết đầu hạ, Chu Tiềm chỉ mặc một cái áo đơn, vừa cởϊ áσ ngoài ra đã để lộ nửa trên cường tráng. Trải qua sáu kiếp, Trần Kiều cũng được coi là người có nhiều hiểu biết, tuy bất ngờ vì Chu Tiềm tuổi còn trẻ lại có thân hình không thua võ tướng thành niên, nhưng nàng rất nhanh đã thu lại sự kinh ngạc, mặt không đỏ tâm không loạn.

Mắt Chu Tiềm híp lại.

Không đúng, hắn phái người điều tra, A Kiều xuất thân tầm thường, thân thế cũng trong sạch, nhưng một cô nương mười lăm tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy thân thể đàn ông, sao lại không hề ngượng ngùng? Bình tĩnh, chững chạc như đã được huấn luyện nghiêm khắc.

Trần Kiều treo trường bào của hắn lên, xoay qua, liền thấy Chu Tiềm vẫn còn đứng chỗ cũ.

Tim Trần Kiều bắt đầu đập rộn không yên. Trước kia nàng đã từng hầu hạ mấy người chồng tắm gội, nhưng phần lớn đều là họ gấp không chờ nổi lôi nàng vào thau tắm, một hai đòi nàng giúp lúc cởϊ qυầи áo, Trần Kiều cởϊ áσ ngoài xong cũng mặc kệ. Bây giờ... nàng còn phải cởϊ qυầи cho Chu Tiềm sao?

Hắn không mở miệng, Trần Kiều đành phải làm trọn bổn phận của một cung nữ, do dự một lát, nàng nắm lấy quần Chu Tiềm, khi dùng sức cởi xuống. Rốt cuộc nàng cũng không nhịn được, nhắm mắt lại, người cũng nhanh chóng ngồi xổm xuống. Nàng cúi đầu, chỉ nhìn ống quần hắn. Tới lúc này rồi rốt cuộc nàng cũng lúng túng đỏ mặt.

Chu Tiềm nhìn chằm chằm đỉnh đầu nàng một lát, bước ra khỏi ống quần, đi chân trần ra sau bình phong.

Trần Kiều lại nhẹ nhàng thở ra, chuyện này nói nhẹ nhàng thì rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng mệt mỏi quá.

“Lại đây, chà lưng cho ta.”

Mới cởϊ qυầи xong, người đàn ông bên trong lại gọi nàng.

Trần Kiều nhắm mắt rồi lại mở mắt, cả người cứng đờ đi qua.

Hơi nước bốc lên, Chu Tiềm lười nhác mà vào vách thùng, dù bận vẫn ung dung nhìn nàng tới gần.

Vẻ mặt Trần Kiều cung kính, đi vòng ra sau hắn.

Chu Tiềm nâng tay lên, đưa cái khăn ướt đẫm cho nàng.

Trần Kiều cúi đầu đi tiếp, ánh mắt không thể tránh né đảo qua mặt nước.

Thật may, quả nhiên Lục điện hạ không gần nữ sắc, dưới nước vô cùng yên ả.
« Chương TrướcChương Tiếp »