Chương 294

Editor: Tô Mộc Y

Tắm rửa xong, Chu Tiềm thật sự sai Trần Kiều giúp hắn bóp vai.

Người đàn ông mặc một cái quần dài màu trắng thỏa mái nằm trên giường, Trần Kiều không thể không quỳ bên mép giường, nhận mệnh hầu hạ hắn.

“Không có sức à, dùng sức đi.”

Nàng mới ấn hai cái, Chu Tiềm đã không vui nhắc nhở.

Trần Kiều đành phải tăng thêm sức.

Đàn ông tập võ, bả vai rất cứng, Trần Kiều bóp bên trái xong rồi bóp bên phải, bóp bên phải xong còn phải đấm lưng, hầu hạ đến mức hai tay nàng mỏi không chịu được, thở hồng hộc, như đang làm việc nặng. Chu Tiềm nghe được rất rõ, tự hỏi sao cung nữ này lại dùng sức như vậy, hắn quay đầu nhìn ra sau, liền thấy mặt tiểu cung nữ bên cạnh đỏ bừng, nhăn mày, như quyết tâm bóp chết hắn.

Hắn đột nhiên quay qua, Trần Kiều không chuẩn bị, nhưng vẫn dùng tốc độ nhanh nhất thu hồi sắc mặt giận dữ, giả bộ ngoan ngoãn.

Trần Kiều cũng không giận người đàn ông này, chỉ là nàng tức giận vì phải hao tổn sức lực một cách vô ích nên dùng nhiều sức.

Chu Tiềm nhìn chằm chằm nàng một lát, tiếp tục nằm nghiêng.

Hô hấp của nàng càng ngày càng nặng nề, sức trên lưng càng ngày càng nhẹ, Chu Tiềm nghĩ đến dáng vẻ nàng nghiến răng nghiến lợi, lại cảm thấy rất thú vị.

“Sao càng bóp càng yếu đi thế?”

Hắn nhẹ nhàng nói.

Trần Kiều muốn khóc, vì giảm béo, hôm nay ba bữa nàng đều ăn ít, sao đoán được vị Lục điện hạ này sẽ đột nhiên an bài việc tốn sức chứ?

Nàng liều mạng dùng chút sức còn sót lại.

“Mạnh hơn chút.”

Giọng Chu Tiềm lạnh lùng.

Trần Kiều không đếm xỉa đến, kết quả sức lực bị vắt kiệt, nước mắt chua xót lại rơi xuống, rơi trên tấm lưng rắn chắc của Chu Tiềm.

Đột nhiên Chu Tiềm quay đầu lại.

Trần Kiều sợ tới mức a một tiếng, nhảy nhanh xuống giường, quỳ xuống đất:

“Điện hạ thứ tội, nô tỳ không cố ý.”

Chu Tiềm cau mày, nhìn nàng chằm chằm hỏi:

“Thứ gì đó?”

Không phải là mồ hôi của nàng chứ?

Quả thật người Trần Kiều đổ mồ hôi, nàng là người thích sạch sẽ, đương nhiên biết tại sao Chu Tiềm tức giận, để chứng minh đó không phải là mồ hôi của nàng, Trần Kiều run rẩy ngẩng đầu, trong mắt vẫn còn vương nước mắt. Đây là lần đầu tiên Trần Kiều phát hiện, con người ta trong lúc rất mệt mỏi mà vẫn phải tiếp tục làm việc, sẽ muốn khóc.

Chu Tiềm nhìn đôi mắt to ngập nước của nàng, cũng đoán được, trầm giọng hỏi:

“Không muốn hầu hạ ta đến vậy sao?”

Trần Kiều xoa mắt, vội nói:

“Không phải, chỉ là nô tỳ kiệt lực, sợ hầu hạ không chu toàn sẽ bị điện hạ trách phạt, mới khϊếp đảm rơi lệ.”

Chu Tiềm tin, đây là lời nói thật.

“Còn không lau đi?”

Hắn vẫn cứ ghét bỏ đồ của nàng.

Trần Kiều chạy nhanh tới lau hai giọt nước mắt trên lưng hắn.

“Đi xuống đi.”

Chu Tiềm muốn ngủ.

Trần Kiều thích nghe nhất chính là câu này, giơ cánh tay đau nhức che rèm cho hắn, thổi mấy ngọn đèn trong phòng, nàng yên lặng lui ra thứ gian. Nàng đặt chăn đệm ở dưới mép giường, Trần Kiều mệt tới mức người toàn mồ hôi, nhưng lúc này lại không thể về rửa mặt, cố nén cảm giác dinh dính, nàng mệt mỏi chui vào ổ chăn.

Ban đêm, Trần Kiều nằm mơ, mơ thấy nàng nhào bột ở phòng bếp, cứ nhào nhào…

***

Trời mờ sáng.

Lưu công công tới đây, nhìn thấy A Ngọc đứng trong viện, cửa thượng phòng còn chưa mở.

“Sao lại thế này?”

Lưu công công nhíu mày hỏi, theo lý thuyết, điện hạ đang ngủ, cung nữ gác đêm nên mở cửa trước.

Sắc mặt A Ngọc phức tạp, cúi đầu nói:

“Đêm qua... đêm qua điện hạ cố ý để A Kiều lại gác đêm.”

A Ngọc biết rõ chức trách của nàng và A Kiều, bây giờ A Kiều dậy trễ, nhất định là tối hôm qua điện hạ lăn lộn quá độc ác, có lẽ, bây giờ hai người đang cùng nằm trên một cái giường.

Lưu công công không tin điện hạ sẽ sủng hạnh người của Hiền phi lắm, nhưng, nghĩ đến khuôn mặt và dáng người như hồ ly tinh của Trần Kiều, Lưu công công cũng đắn đo không rõ, liền cùng A Ngọc chờ.

Trong phòng, Chu Tiềm tỉnh lại, sau khi xuống giường trực tiếp đi tới tịnh phòng. Hắn là chủ tử, đã sớm cho rằng người gác đêm bên ngoài có thể nghe được động tĩnh của hắn mà tiến tới hầu hạ, cho nên, Chu Tiềm đi tiểu xong, trở lại nội thất lại phát hiện không có một cung nữ nào, sắc mặt hắn khẽ thay đổi, đi đến thứ gian.

Mở cửa vén mành, Chu Tiềm vừa ngẩng đầu, liền thấy dưới đất có chăn đệm, cung nữ tên là A Kiều kia nằm hướng đầu về hắn, cả người cuộn tròn, tóc dài đen nhánh phủ kín gối, lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng nõn.

Chu Tiềm lớn như vậy rồi, lần đầu nhìn thấy cung nhân dám ngủ nướng.

Hắn ở cửa bình tĩnh lại, sau đó đi qua, đi tới bên cạnh Trần Kiều.

Cách rất gần, Chu Tiềm nhìn thấy khóe môi nàng giương lên, không biết mơ thấy mộng đẹp gì.

Chu Tiềm ho khan.

Người trong chăn vẫn còn ngủ.

Chu Tiềm nhớ lại đôi mắt nàng sợ đến mức muốn khóc, mỉm cười, sau đó đi đến bên cạnh bàn xách ấm trà lên, lộn trở lại bên nàng.

Có thứ gì nhỏ xuống mặt Trần Kiều, nàng mơ màng xoay sang hướng khác, kết quả vẫn có giọt gì nhỏ xuống, giống như trời mưa. Cuối cùng Trần Kiều cũng mở to mắt, nhìn lên trên, liền thấy Lục điện hạ cầm ấm trà trong tay đứng một bên, miệng ấm trà hồ đang hướng vào nàng, một giọt trà rơi xuống, đúng lúc rơi xuống môi nàng!

Trần Kiều ngây ngốc một lúc, đột nhiên kịp phản ứng, sợ tới mức hồn phi phách tán, hoảng hốt không ngừng, bò ra khỏi ổ chăn quỳ xuống.

Nàng mặc nguyên áo ngủ, tuy quần áo lộn xộn nhưng vẫn coi như chỉnh tề, chỉ có đầu tóc bù xù, có vẻ cực kỳ bất nhã.

Chu Tiềm cầm ấm trà, nhìn nàng không nói một lời.