Chương 295

Editor: Tô Mộc Y

Toàn thân Trần Kiều đều run rẩy, nàng là một cung nữ hầu hạ người ta mà còn ngủ thẳng cẳng! Lỗi lớn như vậy, Chu Tiềm có thể đánh nàng, mắng nàng sau đó phái người đưa nàng về chỗ Hiền phi không? Nghĩ đến khả năng mình phải lưu lạc đến giáo phường, Trần Kiều càng run lợi hại, sợ đến mức quên cả giải thích.

Nàng cú đầu cực thấp, tóc đen dừng trước ngực, rũ ra cả sau lưng, một đoạn sau cổ tuyết trắng cổ thấp thoáng hiện ra.

Chu Tiềm nhìn chằm chằm cổ nàng một lát, giọng điệu lạnh lùng nói:

“Còn không đứng dậy? Chờ ta hầu hạ ngươi có phải không?”

Trần Kiều gần như lập tức đứng dậy theo bản năng, run rẩy nói:

“Nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ bảo đảm không có lần sau.”

Chu Tiềm cũng không nói gì, đem ấm trà đưa cho nàng, còn mình tới nội thất chờ.

Trần Kiều nhanh chóng dọn chăn đệm, tâm hoảng ý loạn mở cửa thính đường, liền gặp được Lưu công công, A Ngọc đứng đối diện.

Nàng cũng chưa kịp chải tóc, cổ áo còn ướt vì dính nước trà, không khỏi dẫn dụ người ta nghĩ xa xôi.

Thức dậy trễ cũng không bị điện hạ trách phạt, Lưu công công không nhịn được nghĩ lung tung, xua tay với Trần Kiều kêu nàng mau trở về phòng chỉnh đốn lại, hắn và A Ngọc đi vào hầu hạ chủ tử trước.

Lưu công công tạm thời trải giường chiếu thay Trần Kiều, cẩn thận kiểm tra một phen. Lưu công công không phát hiện có gì khác thường, nhưng, tối qua A Kiều hầu hạ điện hạ tắm gội, có lẽ là hầu hạ ở thau tắm?

Mười lăm phút sau, Trần Kiều thay một bộ quần áo khác gấp gáp trở về, cúi đầu không dám nhìn Chu Tiềm.

Hai cung nữ đứng một bên, một người xinh đẹp đầy đặn, một người nhỏ bé, thấy thế nào cũng là người béo sẽ có nhiều sức hơn. Nếu người béo hầu hạ cũng phải cố hết sức, chắc chắn người gầy càng không được việc.

Chu Tiềm đi dùng bữa sáng trước, tuy bữa sáng của hoàng tử không xa xỉ bằng hai bữa còn lại, nhưng cũng có hai mặn hai chay bốn món.

Chu Tiềm để thừa nửa đĩa thịt bò, liếc mắt nhìn Trần Kiều, hắn nhàn nhạt nói:

“Cái này thưởng cho ngươi, ăn nhiều một chút.”

Ăn càng nhiều, sức lực càng lớn.

Hắn vừa nói xong, Lưu công công, A Ngọc đều khó nén khϊếp sợ nhìn về phía Trần Kiều.

Trần Kiều mới không thèm đồ ăn thừa của Chu Tiềm, nhưng vẫn quỳ xuống tạ ơn.

Chu Tiềm nghỉ ngơi một lát, sau đó tự tới Ngự thư phòng, Lưu công công cũng đi cùng.

Chủ tử đi rồi, Trần Kiều, A Ngọc mới tới phòng bếp dùng cơm.

Trên bàn trừ đồ ăn của cung nữ, còn có đĩa thịt bò Chu Tiềm ăn thừa, thừa năm sáu miếng.

Trần Kiều thấy A Ngọc nhìn thịt bò chằm chằm, kêu A Ngọc cùng ăn.

A Ngọc cười khổ, bưng chén mình nói:

“Điện hạ thưởng cho ngươi, sao ta dám đi quá giới hạn, ngươi ăn đi.”

Trần Kiều nghe ra mùi chua chua, đoán được A Ngọc hiểu lầm nàng đang khoe khoang, nàng liền không khuyên nữa, mà đồ ăn Chu Tiềm thưởng nàng cũng không thể không ăn, cũng may Chu Tiềm gắp thịt bò thứ tự, chưa chạm đũa vào mấy miếng này, Trần Kiều liền miễn cưỡng ăn.

Sau khi ăn xong, hai người nghỉ ngơi ở thiên thính.

A Ngọc lén ngắm Trần Kiều vài lần, rốt cuộc cũng tò mò, không nhịn được nhỏ giọng hỏi:

“A Kiều, đêm qua, điện hạ, điện hạ đối đãi với ngươi thế nào?”

Trần Kiều nhìn về phía nàng.

A Ngọc chột dạ cúi đầu, tay nắm chặt khăn.

Tâm tư Trần Kiều xoay chuyển. Lúc trước nguyên thân và A Ngọc tranh nhau muốn làm người phụ nữ đầu tiên của Chu Tiềm, A Ngọc sợ không sánh bằng mới nóng lòng muốn thành công mà đắc tội Chu Tiềm, tiếp đó bị phạt, bị lui về cung giáo tập, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt. Bây giờ, nếu nàng chịu để A Ngọc hiểu lầm, có phải A Ngọc sẽ không làm việc gì ngu ngốc hay không?

Trần Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ.

A Ngọc ở lại Lăng Tiêu Cung, đối với Trần Kiều mà nói lại là chuyện tốt, sớm muộn gì Thất hoàng tử sẽ đến xin người, bên cạnh Chu Tiềm có hai mỹ nhân là nàng và A Ngọc, nếu chỉ còn mình Trần Kiều, cho dù nàng khiến Thất hoàng tử ghét, Thất hoàng tử thích người đẹp nóng lòng, nói không chừng vẫn sẽ mở miệng muốn nàng. Nếu A Ngọc ở đây, Thất hoàng tử sẽ có cơ hội lựa chọn.

Như vậy sau khi A Ngọc theo Thất hoàng tử, có phải cũng sẽ bị Vương phi sau này của Thất hoàng tử hại chết hay không?

Trần Kiều không biết, tình thế trong cung phức tạp, nàng tự bảo vệ mình đã khó, không quản được cả chuyện của người khác.

Tóm lại trừ ngầm thừa nhận sự hiểu lầm của A Ngọc, Trần Kiều sẽ không chủ động đẩy A Ngọc tới bên Thất hoàng tử, nàng sẽ chỉ tự tránh Thất hoàng tử, còn cái khác, nàng chỉ là nhân vật quần chúng.

“Cũng... cũng được.”

Trần Kiều nói đơn giản.

A Ngọc nghe xong, vừa hâm mộ lại vừa ghen ghét, điện hạ thưởng đồ ăn cho A Kiều, chắc chắn là vô cùng vừa lòng với A Kiều.

Trách ai được, trách dung mạo của nàng không bằng người ta, bỏ lỡ tiên cơ.

Buổi tối Chu Tiềm tắm gội, lại gọi Trần Kiều hầu hạ.

A Ngọc cô đơn rời đi.

Trần Kiều bất đắc dĩ đi theo Chu Tiềm vào trắc thất, nhưng mà trước lạ sau quen, lần này nàng thong dong hơn nhiều.

Tắm rửa xong lại tiếp tục bóp vai, bóp đến Trần Kiều bắt đầu thở hồng hộc, Chu Tiềm xua tay, ý bảo đêm nay đến đây là kết thúc, hắn không muốn lại bị nước mắt nàng rơi xuống người.

Trần Kiều nhẹ nhàng thở ra, nhận được sự giáo huấn hôm qua, đêm nay nàng luôn dặn mình không thể dậy muộn, vì thế hôm sau nàng thật sự dậy sớm.

Thứ gian ánh sáng mông lung, Trần Kiều nhìn chăn đệm đơn sơ của mình, nghĩ thầm, nàng càng ngày càng giống cung nữ thực sự nhỉ?

Lúc Trần Kiều cố gắng thích ứng với kiếp sống cung nữ, Thất hoàng tử dẫn hai “Cải trắng” trong phòng hắn tới Lăng Tiêu Cung làm khách.

“Lục ca huynh xem, rốt cuộc mẫu phi thiên vị ai chứ?”

Bốn cung nữ đứng hai bên, Thất hoàng tử vô cùng đau đớn nói.

Chu Tiềm liếc mắt nhìn hai người Thất hoàng tử đưa đến, chỉ cười không nói.

Thất hoàng tử đã bực tức một hồi, đột nhiên thở dài một tiếng, sau đó phân phó bốn cung nữ ra trong sân chơi, hắn muốn chơi cờ với Chu Tiềm.

Bốn người Trần Kiều ngoan ngoãn lui ra sân.

Hai người Thất hoàng tử đưa đến, một người Thanh Trúc, một người là Thanh Lan, Thanh Trúc kéo Trần Kiều nói chuyện, Thanh Lan kéo A Ngọc sang bên kia.

Thanh Trúc nói rất nhiều, Trần Kiều dần dần nghe ra, hẳn là Thanh Trúc theo lời Thất hoàng tử dặn dò, tới hỏi thăm sở thích của nàng.

Trần Kiều nghĩ thầm, rốt cuộc là Thất hoàng tử thiếu mỹ nhân tới mức độ nào, lại gấp đến mức này.

Nàng cố gắng qua loa có lễ.

Thanh Trúc nhìn thượng phòng, bỗng nhiên hạ giọng, hâm mộ nói với Trần Kiều:

“Lục điện hạ cao lớn, cường tráng, công phu lợi hại, các ngươi có thể hầu hạ Lục điện hạ, thật là có phúc.”

Bình thường mà nói, theo lễ phép, Trần Kiều cũng nên khen Thất hoàng tử, nhưng Trần Kiều quyết tâm phải đắc tội Thất hoàng tử, bởi vậy, nàng cố ý kiêu ngạo mỉm cười, tự đắc nói:

“Đúng vậy, ta cũng cảm thấy điện hạ nhà ta rất tốt, đứng chung một chỗ với điện hạ nhà ta, Thất điện hạ vẫn là đứa trẻ.”

Thanh Trúc nghe xong, trên mặt xấu hổ, trong lòng lại vui mừng.

Hừ, để điện hạ thương nhớ A Kiều này, quay đầu nàng sẽ thêm mắm thêm muối thuật lại lời này của A Kiều, điện hạ còn không tức chết hay sao!