Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Bảy Kiếp Trước

Chương 296

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Tô Mộc Y

Ngự thư phòng.

Phu tử giảng bài, Chu Tiềm ngồi đàng hoàng, giống như đang lắng nghe rất nghiêm túc, nhưng thật ra tâm tư lại đang nghĩ về chuyện khác. Mà tuy là thế, hắn vẫn chú ý tới Thất Hoàng tử thỉnh thoảng lại nhìn qua chỗ mình.

Cũng không phải là không quen biết, có cái gì mà ngắm?

Chu Tiềm nhìn lại Thất Hoàng tử.

Thất hoàng tử lập tức cúi đầu, cầm bút giả vờ viết chữ.

Giờ giải lao, Chu Tiềm tới tịnh phòng đi vệ sinh, mới đi được một nửa liền thấy Thất hoàng tử đuổi theo từ phía sau. Nơi các Hoàng tử học chỉ có một gian tịnh phòng, nhưng trong tịnh phòng có dùng bình phong để ngăn thành mấy phòng nhỏ, tuyệt đối có thể đảm bảo sự riêng tư của mỗi Hoàng tử. Lưu công công mở một phòng nhỏ cho Chu Tiềm, Chu Tiềm vừa bước vào, Thất Hoàng tử liền không chờ nổi vọt vào phòng bên cạnh Chu Tiềm.

Bình phong là tấm bình phong thêu, có thể cản được tầm nhìn, nhưng vẫn có thể thấy bóng người.

Lúc Chu Tiềm đi tiểu, liền thấy trên bình phong bên cạnh, Thất Hoàng tử như con thằn lằn nhoài sang nhìn hắn.

Chu Tiềm nhíu mày, thấp giọng trách mắng:

“Lão Thất.”

Thất hoàng tử đã nhìn thấy!

Lục ca thật sự cường tráng hơn hắn, nhưng Lục ca hơn hắn một tuổi, nếu hai người bằng tuổi, căn bản là cũng không khác gì nhau! A Kiều bên cạnh Lục ca thật đáng hận, nói dáng người hắn thấp bé, vừa không cao lớn, tuấn tú như Lục ca, lại không có chiến công hiển hách bằng Lục ca. Chiến công của hắn thật sự không bằng Lục ca, nhưng về vóc dáng, hắn chỉ lùn hơn Lục ca một chút thôi!

Thất Hoàng tử nổi giận đùng đùng ra khỏi tịnh phòng.

Chu Tiềm nghe tiếng bước chân hắn rời đi, nhíu mày càng sâu, có ý gì đây, lão Thất tới đây là để nhìn trộm hắn?

Chu Tiềm cảm thấy hành động hôm nay của Thất Hoàng tử quá khác thường. Giờ học buổi sáng kết thúc, lúc hai người cùng nhau tới chỗ ở của các hoàng tử, khi thấy Thất Hoàng tử lại nhìn hắn với ánh mắt phức tạp một lần nữa, Chu Tiềm trực tiếp hỏi:

“Thường xuyên nhìn trộm ta, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Hiền phi tâm địa xấu xa, nhưng con trai ruột lại là người nghĩ sao nói vậy. Thất Hoàng tử cảm thấy mình bị đánh giá bất công, vốn nghẹn đến hoảng, nếu huynh trưởng đã hỏi vậy, Thất hoàng tử bèn quay đầu ra hiệu cho hai công công hầu hạ lui xa một chút, sau đó căm giận nói:

“A Kiều bên người Lục ca đúng là không có phép tắc, dám nói xấu sau lưng đệ.”

Chu Tiềm nghĩ lại, hôm qua hai cung nữ thật sự đã chạm mặt.

“Nàng ta nói xấu đệ thế nào?”

Chu Tiềm thờ ơ hỏi.

Thất Hoàng tử bắt chước giọng điệu của Trần Kiều mà Thanh Trúc nghe được như thật, nhỏ giọng nói:

“Đúng vậy, ta cũng cảm thấy Điện hạ nhà ta rất tốt, cao lớn, tuấn tú, văn võ song toàn. Dáng người của Thất Điện hạ thấp bé, văn chương võ nghệ cũng không bằng Điện hạ nhà ta, đứng cạnh Điện hạ nhà ta, Thất Điện giống như đứa trẻ còn hôi miệng sữa!”

Nói xong, Thất Hoàng tử khôi phục lại giọng điệu bình thường, khua tay múa chân với Chu Tiềm, tức giận nói:

“Mắt nàng ra bị mờ đúng không, đệ chỉ lùn hơn huynh một chút, đâu giống đứa trẻ chứ!”

Hắn đã mười sáu, từ năm ngoài đã bắt đầu ngủ với phụ nữ, nếu không phải không có Vương phi, Thanh Trúc, Thanh Lan đều dùng canh tránh thai thì hắn đã làm cha rồi.

Đối mặt với lửa giận của Thất Hoàng tử, Chu Tiềm chỉ lạnh nhạt nói:

“Nàng ta lại dám phạm thượng, bất kính với Thất đệ, quay về ta sẽ phạt nàng ta.”

Thất Hoàng tử rùng mình, Lục ca đối xử không tồi với hắn, nhưng với cung nhân lại tàn nhẫn, độc ác, cũng không nhân từ, chẳng lẽ muốn đánh phạt A Kiều sao? Tưởng tượng tới cảnh một mỹ nhân nũng nịu bị đánh đến da tróc thịt bong sau đó đuổi ra khỏi cung, Thất Hoàng tử lập tức cảm thấy thương tiếc, vội nói:

“Lục ca nói quá lời, sao đệ lại so đo với tiểu cung nữ, không đáng, không đáng.”

Chu Tiềm nhìn hắn:

“Ý của Thất đệ là, không phạt?”

Thất Hoàng tử gật đầu liên tục.

Chu Tiềm nói:

“Vậy tha cho nàng ta một lần.”

Họ vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc phía trước đã là nơi ở của Hoàng tử, hai người hồi cung của mình.

Chu Tiềm vừa tiến đến, liền thấy hai cung nữ cúi đầu cung kính đứng trong sân nghênh đón hắn, ánh mắt đảo qua khuôn mặt xinh đẹp của Trần Kiều, hắn thật sự không thể hình dung ra cung nữ quy củ này và người kiêu ngạo, đắc ý nói dối kia có liên quan tới nhau.. Nhưng mà, ai cũng có nhiều mặt, có lẽ nàng chỉ quy củ trước mặt hắn thôi.

Đêm đó, Trần Kiều chịu thương chịu khó đứng trước thau tắm kì cọ cho Chu Tiềm, thình lình nghe hắn hỏi:

“Hôm qua ngươi nói gì với cung nữ bên cạnh Thất Điện hạ đấy?”

Bàn tay cầm gáo nước của Trần Kiều run lên, vốn định đổ nước lên người hắn song lại chệch mục tiêu.

Nàng đã nói rất nhiều điều vô nghĩa với Thanh Trúc, đáng để Chu Tiềm truy cứu, chỉ có câu nàng giễu cợt Thất hoàng tử giống đứa trẻ, chắc chắn Thanh Trúc sẽ nói cho Thất Điện hạ, chẳng lẽ Thất Điện hạ chạy đến trước mặt Chu Tiềm cáo trạng?

Trần Kiều không dám đánh cược, buông gáo múc nước xuống, lập tức quỳ xuống đất:

“Nô tỳ không giữ miệng, xin điện hạ trách phạt.”

Tay Chu Tiềm đặt lên thau tắm, nhìn ra ngoài, hỏi:

“Thất Điện hạ thân là hoàng tử, là người ngươi có thể nói xấu sao?”

Sắc mặt Trần Kiều tái nhợt, là nàng suy xét không chu toàn, không ngờ Thất Hoàng tử sẽ đi mách hắn.

“Họa từ miệng mà ra, có một số việc trong lòng ngươi biết là được, đừng nên tùy tiện nói gì về người khác.”

Chu Tiềm nhìn khuôn mặt nhỏ đang tái nhợt của nàng, nói như vậy.

Lông mi Trần Kiều khẽ động, cái này... Chu Tiềm không có ý trách phạt nàng?

Sau khi suy nghĩ lại, Trần Kiều bỗng hiểu ra, tuy câu đó của nàng đắc tội Thất Điện hạ, nhưng lại khen Chu Tiềm, nhìn thái độ của Chu Tiềm lúc này, hiển nhiên là bị nàng nịnh hót lấy lòng.

Đàn ông ham hư vinh, Trần Kiều lặng lẽ chửi thầm.

“Đứng lên đi.”

Nhìn ra nàng đã hiểu, Chu Tiềm nhẹ giọng nói.

Trần Kiều đứng dậy, lén nhìn về phía người đàn ông trong thau tắm, chỉ thấy đối phương nhắm mắt lại, khuôn mặt tuấn mỹ nổi lên màu đỏ nhàn nhạt vì hơi nước bốc lên. Không thể không nói, luận dung mạo, Thất Điện hạ thật sự thua xa Chu Tiềm, có lẽ mẹ đẻ Chu Tiềm chắc cũng là một cung nữ xinh đẹp.

Thích được nịnh nọt sao?

Trần Kiều âm thầm nhớ kỹ.
« Chương TrướcChương Tiếp »