Chương 297

Editor: Tô Mộc Y

Sau đó lúc xoa bóp gân cốt cho Chu Tiềm, Chu Tiềm lại ghét bỏ nàng sức yếu, bình thường Trần Kiều không dám cãi lại, đêm nay nàng lấy hết can đảm, vừa giải thích vừa vỗ mông ngựa:

“Điện hạ khôi ngô cường tráng, cơ bắp như tường đồng vách sắt, tuy nô tỳ cố hết sức nhưng vẫn cảm thấy hầu hạ không chu toàn, mong Điện hạ thứ lỗi.”

Nếu đã vuốt mông ngựa, tất nhiên giọng điệu phải nịnh nọt chút, khác với sự cung kính ngày thường.

Chu Tiềm cảm thấy, giọng nói của nha đầu này lại càng dễ nghe hơn.

“Đã bao giờ hầu hạ người người khác chưa?”

Hắn thích ý nằm sấp, quay mặt vào trong giường hỏi.

Trần Kiều nhớ lại ký ức của nguyên thân, thấp giọng nói:

“Nô tỳ nhà nghèo, nếu không phải là vào vụ mùa, mẫu thân may vá để trang trải cuộc sống, ngày nào cũng mệt đến tay cũng không nâng lên được, nô tỳ liền thư giãn gân cốt cho mẫu thân.”

Trong đầu Chu Tiềm lại hiện lên một cảnh khác. Lúc Thái Hậu còn sống, Hiền phi thường sao chép kinh thư cho Thái Hậu, có lần hắn và Thất hoàng tử tới Chiêu Ninh Cung thỉnh an, đúng lúc Hiền phi vừa mới sao chép kinh thư xong, cung nữ đang xoa bóp vai cho bà, sau đó, Thất hoàng tử hiếu thảo đi qua, tự mình hầu hạ Hiền phi.

Có phải mỗi đứa con trên đời này đều hiếu thảo với mẹ đẻ như thế không?

Nhưng không phải ai cũng có cơ hội.

Chu Tiềm bỗng mất hứng:

“Lui xuống đi.”

Giọng hắn lạnh đi, Trần Kiều dừng tay, không biết mình nói sai ở đâu, cũng không dám hỏi. Sau khi đắp chăn, buông màn đàng hoàng cho hắn xong, nàng lặng lẽ ra ngoài.

***

Hơn nửa tháng sau, Trần Kiều, A Ngọc đều hầu hạ rất cẩn thận, cũng không ai động vào vảy ngược của Chu Tiềm.

Cuối tháng Tư, Nhị Hoàng tử Thuận Vương ngoài cung dưới gối lại có thêm đứa con trai, đây là con trai thứ của vợ chồng Thuận Vương, Thuận Vương rất cao hứng, gửi thiệp cho mấy huynh đệ trong cung ngoài cung, mời các huynh đệ đi uống rượu tắm ba ngày.

Thất Hoàng tử nhận được thiệp, hưng phấn tới Lăng Tiêu Cung tìm Chu Tiềm.

Chu Tiềm bị Huệ Nguyên Đế gọi đi vẫn chưa về, Lưu công công cũng đi theo nốt. Trần Kiều, A Ngọc là đại cung nữ bên cạnh Chu Tiềm, đành phải ra mặt chiêu đãi hắn.

Chu Tiềm không ở đây, Thất hoàng tử có thể chọn đi hoặc đợi ở đây, nhìn hai tiểu mỹ nhân trước mắt như hoa như ngọc, đương nhiên Thất Hoàng tử không muốn đi, vừa đi tới thính đường vừa cười nói:

“Chắc Điện hạ các ngươi sẽ sớm về thôi, ta sẽ đợi ở đây.”

Hắn ngồi xuống chỗ bên cạnh chủ vị, Trần Kiều thấy thế, cung kính hỏi:

“Ta đi cho pha trà Điện hạ, không biết Điện hạ thích uống gì?”

Nàng muốn cố tránh phải ở chung với Thất Hoàng tử.

Thất hoàng tử lại hiểu lầm Trần Kiều lấy lòng hắn, cười nói:

“Bích Loa Xuân đi, ta thích uống trà này.”

Trần Kiều gật đầu, đi đến trà thất.

Thất hoàng tử nhìn Trần Kiều rời đi, ánh mắt mới về tới A Ngọc.

Hắn là người thông hiểu phong nguyệt, ánh mắt nhìn mỹ nhân mang theo vài phần phong lưu, khác hoàn toàn với sự lạnh nhạt của Chu Tiềm. A Ngọc bị hắn nhìn đến mất tự nhiên, khuôn mặt nhỏ hơi đỏ lên. Mỹ nhân thẹn thùng, càng chọc người ta thương tiếc, ỷ vào xung quanh không có ai, Thất hoàng tử ho khan, dịu dàng hỏi:

“A Ngọc da mặt mỏng như vậy, có phải Lục ca rất thương ngươi không?”

Mặt A Ngọc càng đỏ hơn, quay mặt đi, nói như muỗi kêu:

“Điện hạ, Điện hạ ngài đừng như vậy.”

Thất Hoàng tử bị dáng vẻ nhỏ nhắn này của nàng làm cả người bốc hoả, nghiêng người hỏi hỏi:

“Ngươi nói thật với ta, ta sẽ không làm khó ngươi.”

A Ngọc nghe xong, nghĩ đến Lục điện hạ hàng đêm chỉ sai A Kiều hầu hạ tắm gội, gác đêm, ngay cả một đêm nàng cũng không có cơ hội, không khỏi tủi thân, cô đơn nói:

“Nô tỳ dung mạo xấu xí, đến nay vẫn chưa thể hầu hạ Lục Điện hạ.”

Thất hoàng tử vừa nghe vậy, mặt lộ vẻ kinh ngạc, A Ngọc thật sự quyến rũ không bằng A Kiều, nhưng cũng tuyệt đối là mỹ nhân đứng đầu, Lục ca còn chưa chạm qua?

“Vậy, còn A Kiều?”

Thất Hoàng tử tò mò hỏi.

A Ngọc cười khổ nói:

“A Kiều được Lục Điện hạ cưng chiều nhất.”

Đã bị Lục ca ăn, Thất hoàng tử mới vừa hy vọng đã lập tức thất vọng, nhưng lại cảm thấy đương nhiên.

Có lẽ, Lục ca thích kiểu A Kiều, không thích kiểu như A Ngọc.

Tâm tư xoay chuyển, Thất hoàng tử ý vị thâm trường hỏi A Ngọc:

“Nếu ta nói với Lục ca muốn ngươi, ngươi có nguyện hầu hạ ta không?”

A Ngọc giật mình ngẩng đầu.

Thất Hoàng tử vừa muốn nở nụ cười dịu dàng với nàng, chợt thấy chủ tớ Chu Tiềm xuất hiện trong sân, có tật giật mình, Thất hoàng tử nhảy khỏi ghế, cười nghênh đón Chu Tiềm:

“Cuối cùng Lục ca đã về, đệ chờ huynh đã nửa ngày rồi đó.”

Cùng lúc đó, Trần Kiều cũng bưng khay từ trà thất ra.

Chu Tiềm chỉ nhìn Thất hoàng tử:

“Đệ có việc tìm ta?”

Thất hoàng tử vỗ thiệp mời trong tay:

“Nhị ca mời chúng ta hôm sau đi uống rượu tắm ba ngày, ta chưa biết chuẩn bị tặng gì, muốn tham mưu với Lục ca.”

Chu Tiềm đã hiểu, mời hắn đi vào rồi nói.

“Điện hạ đã về.”

A Ngọc cúi đầu hành lễ nói, trên mặt còn đỏ ửng.

Chu Tiềm làm như không thấy, cùng Thất hoàng tử ngồi vào chủ vị.

Trong sân, Trần Kiều quay lại chuẩn bị trà Mao Tiêm Chu Tiềm thích xong rồi mới bưng hai loại trà lên.

Thất hoàng tử còn chột dạ, không dám nhìn Trần Kiều nhiều, Chu Tiềm nhìn Trần Kiều đặt chén trà Mao Tiêm ở bên hắn, coi như hài lòng. Vừa rồi ở trong sân, hắn thấy trên khay của nàng chỉ có một chén trà.

Uống trà nói chuyện phiếm, thương lượng lễ vật xong, Thất hoàng tử cáo từ, trước khi đi, hắn liếc mắt nhìn A Ngọc thật sâu.

Từ đầu đến cuối A Ngọc đều cúi đầu.

“Thất điện hạ đợi bao lâu rồi?”

Khách đi rồi, Chu Tiềm hỏi hai cung nữ, mắt lại nhìn Trần Kiều.

Trần Kiều nói đúng sự thật:

“Chỉ đợi một chén trà.”

Chu Tiềm không hỏi tiếp nữa.

Tới ngày phủ Thuận Vương làm lễ tắm ba ngày, Chu Tiềm và Thất hoàng tử ra khỏi cung, trời sắp tối rồi vẫn chưa về.

Trần Kiều và A Ngọc cùng nhau chờ.

Trời tối không có trăng, Trần Kiều nhìn về phía hoa sen xanh giống A Ngọc.

Trong hồi ức, tối nay Chu Tiềm say rượu, A Ngọc chủ động nhào vào lòng, lại bị Chu Tiềm trách phạt, không biết bị đưa đi đâu.