Chương 298

Editor: Tô Mộc Y

So với mấy vị Hoàng tử đã phong Vương, Chu Tiềm mười bảy tuổi vẫn quá trẻ, trời sinh tính hiếu thắng, tửu lượng Thất Hoàng tử không cao nên đã thành thật nhận thua chạy đi nôn, Chu Tiềm thì không thế, hắn tiếp nhận một chén rồi một chén, rõ ràng tầm mắt đã mơ hồ, hắn vẫn dựa vào ý chí ngồi ngay ngắn trên ghế.

“Được rồi được, tất cả giải tán đi, lão Lục còn phải hồi cung.”

Màn đêm buông xuống, rốt cuộc chủ nhà Thuận Vương làm chủ tan tiệc.

Lúc Chu Tiềm rời tiệc, người cũng lung lay khó phát hiện ra, được Lưu công công kịp thời đỡ đi.

Ở phủ Thuận Vương, Chu Tiềm không nôn, ra khỏi Vương phủ lên xe ngựa, Chu Tiềm lập tức nôn tới tối tăm mặt mũi, trong xe đều là mùi rượu khó ngửi. Lưu công công vừa chăm sóc chủ tử vừa làm đẩy màn ra cho bớt mùi, xe ngựa đi được nửa đường, Chu Tiềm đã không nhịn được nữa nhảy xuống xe, chạy vào một ngõ nhỏ đi tiểu.

Nôn cũng đã, tiểu cũng đã tiểu, nửa đường còn lại, Chu Tiềm chỉ cảm thấy đầu choáng váng khó chịu.

Xe ngựa ngừng trước cửa cung, sau đó Chu Tiềm chỉ có thể đi bộ, Lưu công công đỡ lấy tay hắn, Chu Tiềm bước đi mà như đạp trên mây, chỉ cảm thấy sao trên trời và cung điện đều chuyển động. Tốt xấu gì hắn có thể kiên trì tự mình đi, phía trước Thất hoàng tử đã sớm bò lên lưng công công, mơ màng ngủ.

Lưu công công vẫn đỡ Chu Tiềm đỡ vào trong phòng, việc còn lại là của Trần Kiều, A Ngọc.

“Ta đi bưng nước.”

Nhìn Lục Điện hạ nằm liệt trên giường, trong lòng A Ngọc đau khổ, mở miệng nói trước Trần Kiều. Lục điện hạ nói rõ không thích nàng, A Ngọc cũng không muốn phí tâm tư tiếp cận Lục Điện hạ, tự làm mình mất mặt. Hơn nữa, sau khi Thất Hoàng tử đã nói muốn nàng, A Ngọc lại có tâm tư khác.

Ở Lăng Tiêu Cung, nàng nhất định sẽ bị A Kiều áp chế, tới chỗ Thất Hoàng tử rồi, nàng sẽ là người đứng đầu trong phòng Thất Hoàng tử.

Một người tàn nhẫn, độc ác, lạnh nhạt vô tình, một người thân phận cao quý, dịu dàng, săn sóc, nếu ngay từ đầu cho nàng cơ hội lựa chọn, A Ngọc cũng sẽ chọn Thất hoàng tử.

A Ngọc ra khỏi nội thất.

Trần Kiều đứng ở mép giường, nhìn bóng lưng mảnh khảnh của A Ngọc, nàng bỗng hiểu, sợ là A Ngọc có tâm tư khác thường.

Ai có chí nấy, Trần Kiều sẽ không khuyên bảo A Ngọc, huống chi, đây là kết quả nàng muốn, Thất Hoàng tử có được A Ngọc, đương nhiên sẽ không mặt dày vô sỉ muốn nàng. Quen biết với A Ngọc đã lâu, Trần Kiều chỉ hy vọng dã tâm A Ngọc nhỏ một chút, tương lai sẽ an phận làm thϊếp thất, khỏi bị chủ mẫu tương lai hận, kết cục thê lương.

“Trà.”

Phía sau truyền đến giọng nói khàn khàn của đàn ông, Trần Kiều quay đầu lại, thấy Chu Tiềm một tay vỗ trán, cau mày gọi trà.

Trần Kiều vội vàng đi rót một chén trà giải rượu đã sớm chuẩn bị xong, trở lại mép giường. Chu Tiềm vẫn nằm không ý có ngồi dậy, Trần Kiều đành phải khom lưng, một tay đặt dưới gáy Chu Tiềm dùng sức nâng lên, một tay bưng chén trà đặt trong miệng hắn. Chu Tiềm mở to mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy, lại là chỗ phình phình trên áo Trần Kiều.

Tiếng các huynh trưởng trêu đùa trong tiệc rượu lại đột nhiên vang bên tai.

“Nghe nói lão Lục mới có được hai mỹ nhân?”

“Không tồi, không tồi, lão Lục của chúng ta đã trưởng thành.”

Chu Tiềm miệng rát lưỡi khô, chén trà được người đưa đến bên miệng, hắn thất thần uống trà, ánh mắt hơi dời di, nhìn cần cổ trắng nõn của nàng.

Sợ trà bị đổ, lực chú ý của Trần Kiều đều đặt trên bát trà và môi Chu Tiềm, không để ý hắn đang nhìn vào đâu.

Thật cẩn thận hầu hạ Chu Tiềm uống một chén trà, Trần Kiều để Chu Tiềm tiếp tục nằm, nàng trở về đặt chén trà, nhưng vào lúc này, A Ngọc đã bưng một chậu nước ấm trở lại.

“Điện hạ, nên lau mình rồi.”

Đặt nước ấm trước giường, A Ngọc cung kính nói, trong mắt vẫn còn mong chờ.

Chu Tiềm nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn:

“A Kiều ở lại, ngươi đi xuống đi.”

Trong lòng A Ngọc thê lương, nhìn Trần Kiều xong, nàng cúi đầu rời đi.

Ngược lại Trần Kiều cũng đã quen, nàng không hiểu vì sao Chu Tiềm chỉ thích sai nàng, lúc đầu nàng còn lo Chu Tiềm có ý gì với nàng, nhưng nàng ở Lăng Tiêu Cung gần một tháng, hắn chưa lần nào có ý khác, Trần Kiều liền an tâm. Đến với việc hầu hạ Chu Tiềm, Trần Kiều có thể thản nhiên đối mặt.

Chu Tiềm nằm một cách lười nhác, Trần Kiều cố hết sức cởϊ qυầи áo cho hắn, chỉ còn một cái khố màu trắng.

Nhưng lúc Trần Kiều cởϊ qυầи Chu Tiềm được một nửa, nàng liền cảm thấy nguy hiểm.

Đêm nay Lục Điện hạ vô cùng mất bình tĩnh, hơn nữa trông hắn không giống mười bảy tuổi, thậm chí hoàn toàn không thua đàn ông hai mươi mấy tuổi.

Là uống rượu quá nhiều sao?

Trần Kiều yên lặng thuyết phục mình không liên quan đến sự biến hóa của hắn.

Làm ướt khăn rồi vắt khô, Trần Kiều đi qua, thấy Chu Tiềm nhắm mắt như đang ngủ say, nàng bắt đầu lau từ khuôn mặt tuấn tú phiếm hồng của hắn, tới lúc lau cánh tay bên trái, Trần Kiều vừa định đi vắt khăn, hắn đột nhiên túm chặt tay nàng, dùng sức rất lớn. Trần Kiều cũng không kịp làm gì, người trong giường nhào tới, gấp gáp dính lấy.

Trần Kiều hoảng sợ ngước lên, bất ngờ nhìn vào đôi mắt đen của Chu Tiềm.

“Điện hạ…”

Rốt cuộc Trần Kiều cũng bắt đầu sợ hãi.

Chu Tiềm không nói gì, tay nắm lấy đai lưng Trần Kiều muốn cởi ra.

Trần Kiều nắm lấy tay hắn theo bản năng.

Chu Tiềm nhíu mày, nhìn nàng chằm chằm hỏi:

“Ngươi không muốn hầu hạ?”

Trần Kiều nhìn mày kiếm sắc bén của hắn, nghĩ đến các thảm án đã nghe nói ở Lăng Tiêu Cung, tuy Trần Kiều không muốn, cũng không dám thừa nhận. Nàng đã từng gặp phải tình huống tương tự, lúc đó là Ngu Kính Nghiêu, nhưng Ngu Kính Nghiêu chỉ là phú thương, dù tàn nhẫn cũng sẽ không động một chút là gϊếŧ người. Trần Kiều có can đảm dây dưa với hắn, bây giờ đổi thành Hoàng tử, nàng chỉ sợ mình vừa lắc đầu, Chu Tiềm sẽ sai người kéo nàng đi.

“Không phải, nô tỳ... nô tỳ còn chưa tắm rửa.”

Trần Kiều run rẩy giải thích.

Chu Tiềm hơi mất hứng, nhưng, hắn đã bốc hỏa, cũng không để bụng.