Chương 299

Editor: Tô Mộc Y

Tay hắn vừa kéo, đai lưng của Trần Kiều đã rơi xuống đất, cả người nàng cứng đờ, nhưng không đợi nàng nghĩ ra cái cớ thích hợp, áo nàng đã bị Chu Tiềm túm lấy, Lục Điện hạ mười bảy tuổi, sức lớn kinh người. Việc đã đến nước này, Trần Kiều lại không còn hy vọng nguyên vẹn rút lui, nàng nhắm mắt lại, siết chặt hai miếng đệm.

Hô hấp của Chu Tiềm trở nên như con thú bị vây nhốt.

Hắn khó tin nhìn Trần Kiều, hắn đã sớm nhìn ra nàng béo, lại không ngờ rằng sẽ béo thành như vậy, giống như trên đường trở về nhìn thấy đèn l*иg trong cung, run rẩy không ngừng trước mắt hắn.

Lúc Chu Tiềm chuẩn bị đè nàng, lỗ mũi đột nhiên nóng lên, Chu Tiềm ngẩn ra, sau đó liền có một giọt máu rơi lên người nàng, một giọt hai giọt…

Đương nhiên Trần Kiều có thể cảm nhận được, nàng nghi ngờ mở to mắt, đúng lúc Chu Tiềm cũng ngẩng đầu nhìn nàng, mũi vẫn chảy máu.

“Điện hạ!”

Trần Kiều thật sự kinh ngạc, nhưng nàng lập tức ý thức được đây là cơ hội giải thoát, cho nên nàng đẩy người đàn ông đang sững sờ ra, dùng tốc độ nhanh nhất nhảy xuống giường, vừa nhặt quần áo dưới đất lên vội vàng mặc vào, vừa nhanh chóng trấn an Chu Tiềm nói:

“Điện hạ mau bịt mũi rồi ngửa đầu lên!”

Bị chảy máu mũi, rốt cuộc Chu Tiềm cũng hoàn hồn, lập tức ngồi xuống, nghe lời Trần Kiều ngửa đầu, bịt mũi.

Trên mặt hắn cũng có máu, Trần Kiều mang khăn tới lau giúp hắn trước.

Tay Chu Tiềm bịt mũi, mắt lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm.

Trần Kiều lại sợ lên, người này sẽ không muốn giận chó đánh mèo với nàng chứ?

“Điện hạ, nô tỳ... nô tỳ bảo người đi truyền thái y?”

Trần Kiều khẩn trương hỏi.

“Không cần.”

Giọng Chu Tiềm lạnh lùng nói, hắn biết vì sao mình lại chảy máu mũi, kêu thái y, ngày mai toàn bộ người trong cung sẽ biết rồi gièm pha hắn.

Giọng điệu của hắn không tốt lắm, Trần Kiều nghĩ, quỳ trước giường bồi tội:

“Đều do nô tỳ hầu hạ không chu toàn, xin điện hạ thứ tội.”

Chu Tiềm không thể cúi đầu, ánh mắt cũng không liếc xuống, giận dỗi với nóc giường.

Lần đầu tiên hắn muốn phụ nữ, không ngờ còn chưa làm gì, đã không tiến hành được.

Thực sự trách nàng, trách nàng béo như vậy, cố tình, lại béo đến mê người.

“Đứng lên.”

Hắn không vui nói.

Trần Kiều vâng lời, đứng dậy, thấy mũi hắn chảy nhiều máu, nàng lại cầm khăn lên giúp hắn lau.

Sắc mặt Chu Tiềm vẫn rất xấu.

Trần Kiều vẫn rất biết điều, chủ động giải thích thay hắn:

“Đêm nay Điện hạ uống nhiều rượu như vậy, về muộn, gió lạnh nên không chịu nổi, khiến trong người khó chịu, sau này Điện hạ nên uống ít thôi.”

Trong lòng Chu Tiềm khẽ động, lại nhìn nàng, nàng thật sự cho rằng hắn thất thố là vì say rượu sao?

Trần Kiều cung kính lại không hề mất quan tâm nhìn hắn, giả vờ không chê vào đâu được.

Sắc mặt Chu Tiềm cuối cùng cũng không quá tệ, dù sao nàng chưa trải sự đời nhiều như hắn, sao đoán được chân tướng.

“Bưng trà đi.”

Chu Tiềm phân phó.

Trần Kiều chạy tới châm trà.

Chu Tiềm một tay bóp mũi, chậm rãi uống một chén trà, nước trà mát lạnh hơn nữa bị mất mặt chán nản, dần dần áp xuống lửa nóng trong người.

Trần Kiều nghe theo canh giữ bên cạnh, thoáng thấy “chỗ đó” của hắn đã khôi phục lại bình tĩnh, Trần Kiều âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Một lát sau, Chu Tiềm buông tay ra, máu mũi đã ngừng.

Sợ lại mất mặt lần nữa, Chu Tiềm xua tay, kêu Trần Kiều đi xuống.

Trần Kiều bưng chậu nước lui tới thứ gian, nghe thấy bên trong không có động tĩnh gì, nàng mới lặng lẽ cởϊ qυầи áo, lau máu mũi của Chu Tiềm để lại trên người nàng.

Sau khi nằm xuống, Trần Kiều mất ngủ.

Nếu Chu Tiềm đã có ý muốn nàng, nàng thoát được đêm nay, còn đêm mai?

Trần Kiều rất buồn.

Nếu nàng là quý nữ, hoặc là tiểu thư quan gia bình thường, Chu Tiềm muốn nàng, nàng có thể cố gắng để hắn cưới nàng làm chính thê, nhưng, bây giờ nàng chỉ là một cung nữ hèn mọn. Đừng nói là Chu Tiềm sẽ tuyệt đối sẽ không có ý cưới nàng, dù hắn nguyện ý thì triều thần, Huệ Nguyên Đế cũng sẽ không đồng ý.

Làm sao bây giờ?

Thà chết không từ?

Trần Kiều cười khổ, Ngu Kính Nghiêu không dám ép nàng chết thật, Chu Tiềm lại không hề cố kỵ, người trong Hoàng tộc nhất định là không coi mạng người ra gì.

Không thể không từ, vậy chỉ có thể thuận theo, một khi trở thành người phụ nữ của Chu Tiềm, nàng còn có cơ hội thoát thân sao?

Hoặc là, cố gắng để Chu Tiềm khăng khăng một mực với nàng?

Trần Kiều trở mình.

Nếu Chu Tiềm chính là phu quân kiếp thứ bảy nàng phải chinh phục, vậy đời này, sợ là khó nhất.

Bên ngoài Trần Kiều không ngủ được, bên trong Chu Tiềm nằm trên giường, cũng không ngủ được, trong đầu đều là cảnh xuân trên giường.

Càng nghĩ càng khó thể đi vào giấc ngủ.

Chu Tiềm không phải người thích uất ức bản thân.

Hắn đẩy màn ra, hướng ra phía ngoài hô:

“Người đâu.”

Trần Kiều giật mình.

Nàng vẫn không nhúc nhích, giống như con mồi núp trong bụi cỏ, sợ gây ra động tĩnh gì sẽ thu hút dã thú như hổ rình mồi bên ngoài.

“A Kiều.”

Chu Tiềm lại kêu lần nữa, lần này giọng nói lại lạnh đi vài phần.

Trần Kiều không thể giả vờ điếc, nàng cắn môi, bò khỏi ổ, nhanh chóng sửa sang đầu tóc, đốt đèn, đi vào nội thất.

“Điện hạ có gì phân phó?”

Đứng bên ngoài màn, Trần Kiều cố gắng bình tĩnh hỏi.

“Tắt đèn, đi vào.”

Chu Tiềm ngồi nói.

Trần Kiều nắm chặt cây đèn, chợt buông ra.

Tắt đèn, Trần Kiều chậm rãi bò vào trong màn.

Còn chưa ngồi vững, một đôi cánh tay sắt đã ôm nàng vào lòng.

Trần Kiều không nhịn được run rẩy.

“Hiền phi không phái người dạy ngươi sao?”

Chu Tiềm tạm dừng động tác, ý vị không rõ hỏi, khuôn mặt ẩn trong bóng đêm.

Trần Kiều đánh bạo, đặt tay lên tay hắn, thấp giọng hỏi:

“Lần đầu tiên Điện hạ lên chiến trường, có sợ không?”

Nếu không tránh được lần này, Trần Kiều không thể là một cung nữ nhẫn nhục chịu đựng, nếu không, cả đời nàng cũng không có cơ hội có được trái tim hắn.

Chu Tiềm im lặng.

Sao không sợ, chẳng qua sẽ không để người ta nhìn ra.

“Nô tỳ thân phận thấp kém, làm gì, đi đâu cũng không tùy thuộc vào mình, nhưng nô tỳ trong sạch, mong điện hạ thương tiếc, đừng tùy ý vứt bỏ.”

Trần Kiều vùi trong lòng hắn, ỷ lại nói.