Chương 56

Editor: Tô Mộc Y

Khi Đỗ thị dẫn theo Tạ Tấn, Trần Kiều tới nhờ cậy Ngu gia, đúng lúc Ngu Kính Nghiêu ra ngoài buôn bán, Tạ thị đang đau đầu phiền lòng vì chuyện ôm cháu.

Tạ Tấn mười tám tuổi, thân hình cao lớn, môi hồng răng trắng, là một thiếu niên đẹp trai, nho nhã, Tạ thị thấy cháu trai nhà mẹ đẻ như vậy, trong lòng trước tiên là rất vui vẻ, lại biết Tạ Tấn đã thi đỗ tú tài bây giờ phải thi cử nhân, Tạ thị càng vừa lòng. Tiền là cái gì chứ, bà có tiêu cũng không hết tiền, nuôi thêm ba người cũng chỉ là mưa phùn, nhà mẹ đẻ sắp có cử nhân thậm chí là làm quan, Tạ thị rất kiêu ngạo!

Tạ thị tự mình sắp xếp để cho Tạ Tấn ở viện trước, Đỗ thị cùngTrần Kiều ở viện nhỏ tại nhà sau.

.

Khi Trần Kiều thay thế nguyên thân tỉnh lại, đúng lúc họ đã vào ở Ngu gia ngày thứ hai.

Vì Trần Kiều ôm đầu không nói lời nào, nha hoàn Song Nhi hoang mang lo sợ.chạy mời Đỗ thị tới.

“Kiều Kiều sao vậy, đừng dọa bá mẫu chứ.”

Đỗ thị ngồi ở mép giường, tay đỡ Trần Kiều.

Trần Kiều ngẩng đầu, nàng thấy được sự quan tâm từ tận đáy lòng trong mắt Đỗ thị.

Ký ức nói cho Trần Kiều biết Đỗ thị thật sự coi nàng như con gái ruột, yêu thương đến mức sau khi Tạ Tấn trúng cử muốn từ hôn với nàng, cưới Tam cô nương Ngu gia Ngu Lan, Tạ thị tới khuyên nhủ, Đỗ thị cũng kiên quyết không đồng ý, một hai bắt Tạ Tấn tuân thủ lời hứa của hai nhà, cưới Trần Kiều làm vợ.

Nguyên thân một lòng ái mộ thanh mai trúc mã Tạ Tấn, nàng bệnh tật ốm yếu, lại cảm động việc Đỗ thị đã chăm sóc mình, trông đợi việc có thể thuận lợi gả cho Tạ Tấn, nhưng vì Tạ Tấn di tình biệt luyến mà âm thầm đau lòng, bệnh của nàng cũng càng nặng hơn. Tạ thị mời lang trung tốt nhất Dương Châu tới khám cho nàng, Trần Kiều uống thuốc xong ngược lại bệnh còn nặng thêm.

Đỗ thị khóc đến tâm can cũng đau đớn, lúc lang trung tuyên bố Trần Kiều cùng lắm chỉ sống được ba tháng nữa, Đỗ thị yêu cầu con trai phải lấy Trần Kiều để xung hỉ.

Tạ Tấn không lay chuyển được mẹ, chỉ có thể đáp ứng.

Vào đêm động phòng, hai vợ chồng chưa viên phòng, nguyên thân đã chết, chưa thật sự thành vợ chồng, chỉ có danh nghĩa là con dâu Tạ gia mà hương tiêu ngọc vẫn.

Trần Kiều nhìn Đỗ thị, nghĩ đến tất cả mọi chuyện xảy ra trên người nguyên thân, lạnh cả người.

Kiếp thứ hai này của nàng còn thảm hơn cả kiếp thứ nhất! Có lẽ nguyên thân không hiểu, nhưng Trần Kiều trước kia bị Hoàng Hậu tỷ tỷ hãm hại, lại trải qua hai lần mưu tính của Ngụy Kình Thương ở kiếp thứ nhất, cho nên xem xong những ký ức đó, Trần Kiều liền đoán được bệnh của nguyên thân ngày càng nặng, chắc chắn là do Tạ thị hoặc Tạ Tấn động tay vào thuốc của nàng.

Trần Kiều không biết chuyện xảy ra sau khi nguyên thân chết, nhưng nàng dám khẳng định Tạ Tấn chắc chắn sẽ cưới Tam cô nương Ngu gia - Ngu Lan.

Vậy phải khiến chồng mới hay chồng cũ khăng khăng một mực với nàng đây?

Trần Kiều cắn răng, Tạ Tấn này không tính là chồng cũ, nàng không muốn sống nữa mới đi tái giá với hắn!

“Bá mẫu à, con không sao đâu, lúc nãy gặp ác mộng thôi.”

Cơ thể mới không có sức, mềm như bông, Trần Kiều chậm rãi nằm xuống, cười yếu ớt với người phụ nữ trung niên đang ngồi ở mép giường.

Đỗ thị lấy khăn ra, vừa giúp tiểu cô nương lau mồ hôi vừa hỏi:

“Thật sự không có việc gì sao? Không được đâu, chúng ta phải mời lang trung tới.”

Cơ thể Trần Kiều run lên, bây giờ người nàng không dám gặp nhất chính là lang trung!

“Thật sự không có việc gì mà.”

Trần Kiều cười, “Bá mẫu à, chúng ta mới đến, đừng gây thêm phiền toái cho biểu cô.”

Đỗ thị nghĩ lại, tối hôm qua biểu cô Tạ thị có tìm nàng nói chuyện phiếm, lúc đề cập tới Trần Kiều, Tạ thị có chút bất mãn với chuyện Trần Kiều ốm yếu, nghĩ đến Trần Kiều đi đường xa cũng mệt rồi, nghỉ ngơi thêm hai ngày là có thể xuống đất đi lại.

Đỗ thị ngồi ở mép giường một lát, chờ Trần Kiều ngủ rồi, nàng mới dặn dò Song Nhi chăm sóc tốt cho Trần Kiều sau đó mới rời đi.

Thật ra Trần Kiều giả vờ ngủ, bây giờ nàng cần bình tĩnh lại, thật sự không có tâm trạng ứng phó với Đỗ thị.

Trần Kiều ngơ ngác nằm một lát, rồi bảo Song Nhi đem gương đồng lại đây.

Song Nhi cẩn thận mang gương đồng tới.

Trần Kiều dựa vào đầu giường, nhìn về phía gương.

Chiếc gương này rõ ràng hơn nhiều, chỉ là khi thấy rõ cô gái trong gương, Trần Kiều liền ngẩn người. Trong trí nhớ Bồ Tát cho nàng, nàng đã thấy dáng vẻ của nguyên thân, nhưng lại không cảm nhận được sự mãnh liệt như lúc này.

Trần Kiều vốn là mỹ nhân quốc sắc thiên hương, nguyên thân đẹp thì nàng cũng không cảm thấy kỳ lạ hoặc kinh ngạc gì, chỉ là kiếp thứ hai của nàng, nói chung là cha mẹ đều mất, bỗng dưng phải ăn nhờ ở đậu, khuôn mặt lạnh nhạt, lông mày lá liễu tinh tế, đôi mắt trong veo toát lên sự ốm yếu. Trần Kiều nhìn thấy, trong lòng không khỏi thương tiếc.

Dáng vẻ của nàng như vậy, tại sao Tạ Tấn không chút thương hương tiếc ngọc nào chứ?

Trần Kiều không nghĩ ra, cũng may nàng có một ít kinh nghiệm, đàn ông thích sắc, nhưng đẹp không thôi lại không đủ để họ khăng khăng một mực.

“Cô nương?”

Song Nhi cảm thấy kỳ quái nhìn vào gương, không hiểu mỹ nhân bệnh tật này đang làm gì, nhìn mình mà cũng nhìn thấy tiên sao?

Trần Kiều cười khổ, lại nằm xuống lần nữa nói:

“Đặt nó lại chỗ cũ đi, ta ngủ tiếp một lát.”

Nàng muốn chăm sóc tốt cơ thể này, nếu không sẽ không trốn thoát khỏi ổ sói đâu.

Điều khiến Trần Kiều thấy may mắn chính là sau một đêm ngủ ngon, hôm sau nàng thấy không tệ, cũng không có cảm giác bị bệnh, chỉ là sức khỏe nguyên thân quá yếu, Trần Kiều chỉ đi bộ một vòng trong sân, liền mệt tới mức không chịu nổi.

“Hôm nay Kiều Kiều cảm thấy thế nào?”

Khi ăn sáng, Đỗ thị dịu dàng hỏi.

Trần Kiều gật đầu:

“Tốt hơn nhiều ạ, để bá mẫu phải lo lắng rồi.”

Đỗ thị cười:

“Nha đầu ngốc, khách khí với bá mẫu cái gì chứ, đúng rồi, hôm nay biểu thúc của cháu trở về, cháu chuẩn bị đi, sau đó phải ra mắt đấy.”

Biểu thúc?

Trần Kiều ngẩn người một lúc rồi mới phản ứng lại, đúng rồi, đương gia của Ngu gia Ngu Kính Nghiêu không phải là biểu thúc của Tạ Tấn sao? Đỗ thị đã coi nàng là con dâu, nên cũng dùng cách xưng hô giống nhau.

Nhưng Trần Kiều thấy trong trí nhớ của nguyên thân không có Ngu Kính Nghiêu, chắc là nguyên thân ốm đau nằm trên giường nhiều nên ít chạm mặt Ngu Kính Nghiêu.