Chương 12

Editor: Tô Mộc Y

Trần Kiều lòng dạ không yên mà ngủ một giấc, hôm sau đầu không đau nhiều như vậy nữa, nhưng Lâm gia lại gặp phải phiền toái còn lớn hơn.

Hôm qua khi Hồ Toàn trở về thôn, liền loan tin Hàn Nhạc và con gái nhà họ Lâm tằng tịu với nhau tại núi Lão Hổ, thêm mắm thêm muối, như thể hai người họ làm chuyện đó dưới mí mắt hắn vậy. Vốn dĩ dân làng còn tưởng hắn nói bừa, nhưng Hồ Toàn nói đúng quần áo của Hàn Nhạc và Trần Kiều, lại nghĩ tới hôm qua con gái Lâm gia được Hồng Mai, Hàn Giang cùng nhau đưa về tới, Hàn Nhạc còn vội vàng đi mời lang trung giúp, người dân trong thôn bắt đầu suy đoán linh tinh.

Hay là, con gái nhà họ Lâm hẹn hò với Hàn Nhạc tại núi Lão Hổ, bị người khác bắt gặp nên khi vội vàng chạy trốn đã không cẩn thận mà bị ngã?

Cho dù sự thật có như thế nào, thì qua lời miêu tả sinh động như thật của Hồ Toàn, sự trong sạch của Trần Kiều xem như bị huỷ hoại hoàn toàn, danh tiếng của Hàn Nhạc cũng bị bôi đen.

Không ai dám nói trước mặt người nhà họ Lâm, vẫn là mẹ Hồng Mai nghe được tiếng gió, chạy nhanh tới báo cho Điền thị.

Điền thị vừa nghe, hai mắt tối sầm, suýt chút nữa thì ngất đi, chạy tới hỏi con gái, lúc ấy Trần Kiều đang hôn mê, cũng không biết có gặp được Hồ Toàn hay không, hỏi lại Hồng Mai, Hồng Mai đến chậm một bước, cũng không biết Hồ Toàn có mặt ở đó.

Nhưng vào lúc này, nghe được tin đồn nhảm nhí thì cha con Lâm Bá Viễn, Lâm Ngộ lập tức về nhà, hai người vừa mới vào cửa, còn chưa kịp nói gì, tại cổng lớn Lâm gia lại có một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ, mặc quần áo bằng vải thô, không phải Hàn Nhạc thì là ai?

Hai mẹ con Hồng Mai ra về trước.

Lâm Bá Viễn bảo con trai trông chừng con gái, đừng để con bé làm điều gì dại dột, sau đó mời Hàn Nhạc vào nhà.

“Hàn Nhạc, chuyện gì đã xảy ra vậy?” Điền thị vội vã hỏi.

Hàn Nhạc mím môi, trầm mặc một lát, mới nói đúng sự thật: “Hôm qua cháu cứu Lâm cô nương, thấy quần áo nàng không chỉnh tề, mới bất đắc dĩ ôm nàng trốn vào núi. Lúc đó Lâm cô nương đang hôn mê bất tỉnh, sau khi sửa sang lại quần áo cho cô ấy xong, thì Hồ Toàn đột nhiên xuất hiện. Cháu sợ hắn nhận ra Lâm cô nương, ôm nàng vào lòng để che mặt, nhưng tên khốn kiếp Hồ Toàn kia, ỷ vào việc cháu không thể ra tay đánh mới ăn vạ không chịu đi. Đúng lúc đó em trai cháu cùng Hồng Mai tìm tới, vậy nên Hồ Toàn đã đoán được người trong lòng cháu chính là Lâm cô nương, lúc này hắn mới rời đi. Chỉ là cháu không ngờ rằng hắn sẽ ăn nói bừa bãi, bôi nhọ cháu và Lâm cô nương khắp nơi.”

Lâm Bá Viễn nắm chặt tay căm phẫn!

Điền thị tức tới bật khóc, bà thương con gái, được cứu khi quần áo không chỉnh tề, chắc chắn là đã bị người ta lợi dụng, bị Hàn Nhạc biết đã đành, nhân phẩm của cậu ấy đoan chính nên tin được, nhưng không ngờ lại bị tên Hồ Toàn vô liêm sỉ kia nhìn được, đi bịa đặt khắp nơi. Hồ Toàn là người thế nào chứ, cha là kẻ nghiện rượu, còn mẹ thì là người không đáng tin, từ nhỏ Hồ Toàn đã là một tên côn đồ trong thôn, bây giờ đã hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, nhưng không nhà nào nguyện ý gả con gái cho hắn.

Hắn đã cứu người, vốn dĩ cứu xong thì sẽ không sao, nhưng tên Hồ Toàn phiền toái kia, khiến cho mối quan hệ giữa hắn và con gái nhà họ Lâm trở nên mập mờ, không rõ.

Lúc này, Hàn Nhạc có thể phớt lờ những tin đồn vô căn cứ đó, tiếp tục sống như bình thường mà không thẹn với lương tâm, nhưng, hắn biết rõ, hắn có thể không quan tâm, chứ người luôn bị bủa vây bởi những lời đồn đại như Lâm Kiều, chắc chắn sẽ không thể nào giống trước đây, có hàng dài không dứt các bà mối tới cửa cầu hôn. Có thể nói, có lẽ nàng ấy sẽ không gả đi được.

Hàn Nhạc có chút áy náy, nếu hắn không ôm cô nương nhà người ta vào trong núi, sau đó bị Hồ Toàn bắt gặp, thì việc này sẽ không xảy ra.

“Phu tử, là cháu không cẩn thận, làm liên lụy tới Lâm cô nương.” Hàn Nhạc thành tâm xin lỗi Lâm Bá Viễn.

Lâm Bá Viễn thở dài, lắc đầu nói: “Cháu đừng nói như vậy, nếu không có cháu, Kiều Kiều có khả năng đã…”

“Kiều Kiều của tôi, sao lại khổ như vậy chứ!” Cuối cùng Điền thị không nhịn được, đau lòng mà khóc thành tiếng, thở hổn hển.

Lâm Bá Viễn nhìn Hàn Nhạc, trong đầu nảy ra một suy nghĩ, nhưng, sợ Hàn Nhạc không muốn, lại thành nhà mình làm khó người ta.

Hàn Nhạc bên ngoài thì bất cẩn, nhưng có thể hiểu được ánh mắt kia của Lâm Bá Viễn.

Hắn lại rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan thêm một lần nữa

Không cưới con gái nhà họ Lâm, nàng thực sự rất khó gả cho người khác, cưới, trước tiên không tới việc hắn không có tình cảm với Lâm cô nương, mà Trần Kiều cũng có thể chướng mắt hắn. Nhưng mà, là một đàn ông trưởng thành, Hàn Nhạc cảm thấy mình cần phải gánh vác trách nhiệm này.

Do đó, hắn trịnh trọng nói với vợ chồng Lâm Bá Viễn : “Phu tử, thím, Hàn mỗ là người thô lỗ, không hề xứng với Lâm cô nương, nhưng việc này đều do sự lỗ mãng của cháu, nếu hai vị không chê, cháu nguyện cưới Lâm cô nương làm vợ, từ đây về sau sẽ đối xử toàn tâm toàn ý với nàng. Còn nếu hai vị có tính toán khác, thì coi như cháu chưa từng nói gì.”

Lông mày vốn nhíu chặt của Lâm Bá Viễn cuối cùng cũng có thể buông lỏng một chút.

Điền thị nín khóc, lau mặt thật nhanh, khó có thể tin được mà nhìn về phía người đàn ông cao lớn đối diện: “Cháu, cháu thật sự nguyện ý cưới Kiều Kiều?” Kiều Kiều của bà bị kẻ xấu lợi dụng, Hàn Nhạc là cũng biết chuyện này, hắn không ngại sao?

Hàn Nhạc rũ mắt nói: “Chỉ sợ Lâm cô nương không đồng ý.”

Lâm Bá Viễn, Điền thị liếc mắt nhìn nhau một cái, Lâm Bá Viễn trả lời: “Cháu đã tự coi nhẹ mình quá rồi, cháu đã cứu mạng Kiều Kiều, có thể làm vợ một đàn ông tốt như cháu, đó là vinh hạnh của con bé, nó vui mừng còn không kịp, sao lại không muốn chứ.”

Hàn Nhạc cười khổ, trong đầu hiện ra cảnh tượng trên xe la ngày ấy, nàng dùng khăn tay che mũi, đàn ông nhà nông, mỗi ngày đều đổ mồ hôi, nếu nàng thật sự chịu gả, về sau sẽ còn ghét nhiều điểm khác của hắn.

“Như vậy đi, Hàn Nhạc cháu về nhà trước, ta sẽ đi hỏi Kiều Kiều một chút, có tin chính xác thì lập tức báo ngay cho cháu!” Điền thị không còn dáng vẻ tuyệt vọng, thân thiện nói với Hàn Nhạc, ánh mắt nhìn Hàn Nhạc, giống như đang nhìn con rể nhà mình.

Hàn Nhạc gật đầu, cáo từ.

Có vài lời, rất thích hợp đề hai mẹ con tâm sự với nhau.

Dưới ánh mắt lo lắng, sốt ruột của chồng, Điền thị đi sương phòng phía Tây tìm con gái.

Trần Kiều không phản cảm Hàn Nhạc, cũng không thích, người nàng thật sự muốn gả, phải là quý công tử dung mạo tuấn lãng, lại văn võ song toàn, có thể cầm bút vẽ tranh, cũng có thể cưỡi ngựa đánh giặc như vị ca ca ở phủ Quốc công. Đến kiếp thứ nhất này, Trần Kiều tự biết thân biết phận, chắc chắn không cơ hội tiếp xúc quý công tử gì đó, nhưng nàng cảm thấy, tốt xấu gì thì cũng có thể gả cho một thư sinh hiền lành, nho nhã chứ?

Nào ngờ người tính không bằng trời tính, nàng lại phải ràng buộc với một người đàn ông nông thôn.

Có thể không gả sao?

Không thể, thanh danh của nàng đã hỏng rồi, hiện giờ Hàn Nhạc chính là lựa chọn tốt nhất mà nàng có thể tìm được, ít nhất, hắn là một quân tử.

“Mẹ, con đồng ý.”

Cúi đầu, Trần Kiều trả lời.

Giờ phút này, nàng không cần nghĩ tới chuyện sẽ phải gả cho ai, cái nàng muốn, là phải làm thế nào mới khiến Hàn Nhạc khăng khăng một mực đối với nàng, để có thể nhanh chóng sửa lại vận mệnh kiếp này.