Chương 16

Editor: Tô Mộc Y

Buổi chiều Trần Kiều rất nhàn nhã, chỉ cần ngồi trong phòng là được, tân lang Hàn Nhạc thì lại bận tối mày tối mặt, có hai bữa tiệc vào trưa và chiều tối, bởi vì hắn cưới được cô nương đẹp nhất thôn nên đám thanh niên thích con gái nhà họ Lâm tranh nhau chuốc rượu hắn.

Bên người Hàn Nhạc không có ai được việc, lão nhị Hàn Giang đã bị chuốc say từ sớm, lão tam Hàn Húc vẫn chỉ là một đứa trẻ, uống đến tận tối, Hàn Nhạc đã say tám phần, ngửa đầu lên trời thấy những ngôi sao đều đang chuyển động.

Hàn Giang vừa tỉnh dậy, thấy một đám thanh niên đang bắt nạt đại ca, cảm thấy không vui, đẩy hết bọn họ ra ngoài, anh vợ Lâm Ngộ cũng tới giúp.

Cuối cùng khoảng sân nhỏ của Hàn gia mới yên tĩnh trở lại sau cả ngày náo nhiệt, chỉ còn đống lộn xộn đầy trên đất.

“Đại ca về phòng trước đi, đệ sẽ thu dọn cùng với Tam đệ.” Tiễn Lâm Ngộ về, Hàn Giang hiểu chuyện mà nói với huynh trưởng.

Hàn Nhạc nhìn ánh nến mờ nhạt từ cửa sổ Đông phòng, lắc đầu, kiên trì dọn dẹp cùng với hai đệ đệ.

Ca ba đều là người chăm chỉ, xếp chồng bàn ghế đi mượn riêng ra để mai còn trả lại, dùng chổi quét tạm cái sân, sau khi thu dọn xong đã là nửa canh giờ sau.

Bận rộn như thế làm Hàn Nhạc cũng tỉnh rượu hơn phân nửa, khi gió đêm thổi tới, hắn ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người mình.

Tân nương ngay cả mùi mồ hôi mà cũng không thích, nếu hắn cứ đi vào như vậy chắc là nàng sẽ bịt mũi đến chết đi?

Hàn Nhạc thở dài. Nếu có thể, hắn thà cưới cô gái nông thôn bình thường cũng không muốn cưới một tiên nữ như vậy

Tuy nghĩ vậy nhưng trước khi vào nhà chính, Hàn Nhạc vẫn rửa mặt trước, cởi bộ quần áo dính đầy rượu và thức ra để ở bên ngoài rồi mới mang theo cái bô mới mua đi vào. Mùa đông trời giá rét, hơn nửa đêm phải chạy tới nhà xí quá khổ, cái bô kiểu này nhà nào cũng có.

Trong phòng, Trần Kiều đã trải chăn xong. Nàng ngồi bên cạnh quần áo, người đàn ông tiến vào, nàng khẩn trương nhìn qua, liếc mắt một cái liền thấy được Hàn Nhạc đang cầm cái bô trên tay. Lúc này, sự bình tĩnh mà nàng tích luỹ nửa ngày đều biến mất, lần thứ hai cúi thấp đầu.

“Muốn đi ra ngoài à?” Hàn Nhạc bỏ cái bô xuống, nhìn nàng hỏi.

Trần Kiều lắc đầu.

Hàn Nhạc đóng cửa Đông phòng lại.

Ngoài cửa sổ gió Bắc đang gào thét, khiến trong phòng càng trở nên yên tĩnh.

Hàn Nhạc đứng một lát, cảm thấy đi xuống như vậy cũng không được, liền cởi giày leo lên giường đất, từ đầu giường phía Đông lấy một cái chăn trong đống đồ cưới của tân nương ra, sau đó đưa lưng về phía nàng, vừa trải chăn vừa nói: “Ta biết nàng chướng mắt kiểu người thô lỗ như ta, nếu không phải tình thế ép buộc, ta cũng sẽ không tới nhà nàng cầu hôn. Đêm nay chúng ta ngủ riêng, chờ ngày nào đó nàng chuẩn bị xong, chúng ta sẽ làm vợ chồng thật sự.”

Nói xong thì chăn cũng trải xong, nến long phượng không thể thổi, Hàn Nhạc mặc nguyên quần áo chui vào chăn, nằm quay mặt về phía Đông của giường.Trần Kiều ngơ ngác mà nhìn cái gáy của người đàn ông.

Ý của hắn là hắn không thích nàng sao? Cưới nàng cũng chỉ vì lời đồn đãi vớ vẩn?

Trần Kiều vẫn luôn cảm thấy nàng xinh đẹp như vậy, dù gì thì Hàn Nhạc cũng phải động lòng một chút chứ? Khiến nàng trước khi xuất giá chuẩn bị nhiều như vậy, nhưng không nghĩ đến Hàn Nhạc lại không muốn viên phòng cùng nàng.

Nàng là quý nữ của phủ Quốc công, thế nhưng lại bị một người đàn ông nông thôn ghét bỏ.

Trần Kiều thực sự tức giận, cũng rất tủi thân, trong lòng nghẹn một ngọn lửa không phun ra không được.

Nhìn bóng lưng lạnh nhạt của người chồng mới mới, nàng cố bình tĩnh hết sức nói: “Chàng đã cứu mạng ta, là ân nhân của ta, ta vốn tưởng rằng chàng thật lòng muốn cưới ta, không ngờ là ngại lời đồn đãi mới đề thân. Nếu như vậy, Lâm gia chúng ta càng không thể liên lụy ân nhân. Đã thế, bây giờ ta sẽ trở về nhà, ngày mai mời cha mẹ đến làm chủ để từ hôn.”

Không muốn cưới đúng không, nàng cũng không muốn gả, cùng lắm thì gả cho dưa vẹo táo nứt, chỉ cần nàng chịu đựng oan ức, với vẻ đẹp của nàng, còn không thể khiến cho dưa vẹo táo nứt, người mù người què khăng khăng một mực với nàng sao? Nếu thật sự không chịu được, nàng dứt khoát chết cho xong việc, trở về tuẫn táng, còn tốt hơn là phải ở lại chịu nhục.

Nói xong, Trần Kiều nhảy xuống đất, đi giày vào rồi ra mở cửa.

“Nàng, nàng làm loạn cái gì!”

Nghe được động tĩnh, Hàn Nhạc vừa ngẩng đầu lên, đã thấy tay nàng đã chạm vào ván cửa, sợ thôn dân lại chê cười bàn tán thêm lần nữa, Hàn Nhạc không chút nghĩ ngợi liền nhảy xuống, đi mấy bước đã túm được Trần Kiều quay trở về, hắn xoay người lại chắn trước cửa, nổi giận đùng đùng mà nhìn về phía cô gái nhỏ trước mặt.

Trần Kiều dời mắt, gương mặt trắng nõn, lại đầy nước mắt.

Hàn Nhạc kinh ngạc ngớ người ra.

Trần Kiều yên lặng khóc một lát, quay lưng lại, thấp giọng khóc nói: “Chàng không muốn cưới ta, còn cản ta làm gì?”

Hàn Nhạc nhìn bóng lưng kiên cường của nàng, lại nhớ lại lời nàng vừa mới nói, tuy rằng kinh ngạc, nhưng hình như lại hiểu ý của nàng.

Hắn thử nói: “Ta, ta cho rằng nàng, nàng không thật sự muốn gả cho ta.”

Trần Kiều cười khổ: “Nếu thật sự không muốn gả, vì sao ta lại mặc như vậy đứng ở chỗ này, chịu đựng sự coi thường của chàng?”

Hàn Nhạc bỗng cảm thấy đau đầu, hắn coi thường nàng như nào chứ?

Nhưng nàng vẫn khóc.

Quên đi, hắn sẽ không so đo với phụ nữ. “Thực xin lỗi.” Hàn Nhạc thấp giọng nói.

Trần Kiều không để ý đến hắn, nước mắt lại rơi xuống, nàng nâng mu bàn tay lên lau sạch.

Trên đất lạnh hơn đầu giường nhiều, nàng nhỏ nhắn như vậy, lại khóc đến đáng thương, tim Hàn Nhạc cũng đã mềm nhũn, nói: “Được rồi, lên giường trước đã, đừng để bị cảm lạnh.”

Trần Kiều đứng yên, nước mắt không chảy nữa, lạnh lùng nói: “Cuối cùng thì chàng có muốn cưới ta không. Không muốn thì để ta về nhà.”

Hàn Nhạc nghĩ thầm, tiệc cưới đã làm, tới lúc động phòng hắn lại dám để nàng đi, ngày hôm sau vợ chồng Lâm Bá Viễn sẽ cầm dao tới gϊếŧ hắn mất.

Tiến lên hai bước, Hàn Nhạc nhìn sườn mặt trắng nõn của nàng hỏi: “Nàng, thật sự nguyện ý làm vợ của một nông dân như ta?”

Trần Kiều mím môi, quay đầu nói: “Chàng còn chưa trả lời ta.”

Hàn Nhạc cười, đi lên trước một bước, cúi người xuống, ôm tân nương nhỏ nhắn lên!

Động phòng hoa chúc. Đây chính là câu trả lời của hắn.