Chương 18

Editor: Tô Mộc Y

Vào đêm muộn mùa đông, mọi gia đình nhà nông đều không có việc đồng ánh nào cả, ai cũng ngủ nướng.

Hàn Nhạc không ngủ được, lại không thể đánh thức Kiều tiểu thư đang nằm bên cạnh, buộc phải bò dậy múc nước lạnh từ trong chum ra rửa mặt, cuối cùng còn dập tắt ngọn lửa khô nóng trong người.

Trời vẫn còn tờ mờ sáng, Hàn Nhạc cầm lấy cái chổi, quét lại những chỗ còn chưa sạch trong sân tối qua, làm xong rồi, hắn mới đi lấy một bó củi từ sân sau chuẩn bị làm bữa sáng.

Nhưng mà, bữa sáng ăn gì bây giờ?

“Đại ca, dậy sớm vậy.” Tây phòng đằng kia, Hàn Giang đẩy cửa ra, hỏi một câu đầy ẩn ý.

Hàn Nhạc chỉ hỏi: “Bữa sáng đệ muốn ăn gì?”

Hàn Giang nhìn về phía Đông phòng ở đối diện, cười nói: “Đệ như nào cũng được, huynh hỏi chị dâu đi.”

Hàn Nhạc nghĩ thầm, hắn không gọi Kiều tiểu thư dậy nấu cơm là đã rất thông cảm với nàng rồi, còn phải chạy tới hỏi nàng muốn ăn gì, chẳng phải sẽ khiến tính tình nàng trở nên đỏng đảnh hơn à?

Đệ đệ không nhờ được, Hàn Nhạc trực tiếp nấu cháo, nhà nông thường hay nấu cháo ngô, khi cháo chín rồi, lúc Hàn Nhạc đang chuẩn bị chảo để rang đậu phộng, đột nhiên truyền ra một tiếng gọi nhẹ nhàng từ trong Đông phòng:

“Hàn Nhạc.”

Giọng nói mềm mại của phụ nữ, lần đầu tiên xuất hiện trong nhà của ba anh em.

Hàn Giang, Hàn Húc đều nhìn về phía huynh trưởng.

Hàn Nhạc sai Nhị đệ làm nốt, hắn lau tay, vén rèm đi vào, vào phòng, phát hiện chăn trên giường cùa hai vợ chồng chăn đã được gấp, đệm cũng được xếp gọn gàng, như thể chưa từng có người ngồi xuống, mà vị Kiều tiểu thư hắn vừa mới cưới vào cửa đã ăn mặc quần áo chỉnh tề đứng trước giá kê chậu rửa mặt, liếc hắn một cái, sau đó cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Ta muốn rửa mặt.”

Không cần nói đến lúc Trần Kiều còn là tiểu thư của phủ Quốc công phủ, nhưng lúc ở Lâm gia, Điền thị là một người chăm chỉ, mỗi buổi sáng, bà đều bê nước rửa mặt đến phòng con gái, còn gọi con dậy rửa mặt, sau khi mua nha hoàn, việc này được giao cho Xuân Hạnh, nhưng phải đợi đến lúc Trần Kiều lại mặt mới được mang Xuân Hạnh tới đây được.

Hiện tại, Trần Kiều hy vọng Hàn Nhạc có thể bê nước rửa mặt vào đây giúp nàng, bằng không, mặt nàng còn chưa rửa, phải ra ngoài gặp người khác thì quá xấu hổ.

Hàn Nhạc sao có thể đoán được tâm tư của Kiều tiểu thư, không chút nghĩ ngợi liền nói: “Chum nước ở bên ngoài, nàng nhanh chóng rửa mặt, rồi ra ăn sáng.”

Trần Kiều cắn môi, gọi người đàn ông đã xoay người định đi lại, ngập ngừng nói: “Chàng, chàng giúp ta múc nước.”

Hàn Nhạc khó tin mà quay người lại, người phụ nữ này thật sự yếu ớt đến mức việc nhỏ như múc nước mà cũng cần có phải người hầu hạ à?

Trần Kiều có thể cảm nhận được cái nhìn dò xét khác thường của hắn, quay mặt đi, giải thích: “Ta, bây giờ ta đang đầu bù tóc rối, sao có thể gặp người khác được.”

Ánh mắt Hàn Nhạc, liền rơi xuống trên sườn mặt nàng, khuôn mặt trắng trẻo, mềm mại, còn sạch hơn với mặt hắn đã rửa, có chỗ nào bị bẩn đâu?

Vốn nên ghét bỏ nàng lắm chuyện, nhưng khi ánh mắt vô tình lướt qua đôi môi nhỏ nhắn, hồng nhuận, hô hấp của Hàn Nhạc bỗng trở nên gấp gáp, nhớ tới tối qua khi hắn hôn nàng, lúc đầu nàng còn né tránh, sau đó bị hắn ấn xuống, giống con thỏ không thể chạy thoát được, ngoan ngoãn để hắn ăn. Trốn cái gì mà trốn, chính nàng nói muốn làm vợ của hắn, hắn không viên phòng nàng còn không vui.

Trong đầu nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ, Hàn Nhạc không nói gì, đi tới cầm chậu rửa mặt lên, ra ngoài múc nước, rồi bê vào cho nàng.

Trần Kiều nhìn vào chậu nước đó, thử cho một đầu ngón tay vào, sau đó bị lạnh đến mức rụt tay lại, bối rối hỏi: “Không có nước ấm sao?”

Hàn Nhạc cau mày, nói: “Chúng ta rửa mặt bằng nước lạnh.” Nước ấm thoải mái thật, nhưng đun nước thì phải dùng củi, quá lãng phí.

Trần Kiều mím môi, nhưng lấy chồng thì phải theo chồng, thấy Hàn Nhạc không có ý định đun nước giúp nàng, Trần Kiều liền ném khăn vào trong chậu, chịu đựng sự lạnh lẽo mà vắt khô cái khăn đang ướt nhẹp rồi lau mặt. Hàn Nhạc đứng một bên, tận mắt nhìn thấy cơ thể nàng vẫn luôn run nhẹ vì bị dính nước lạnh, hơi giống tối hôm qua.

Thật là, nuôi đến mức quá yếu ớt.

“Hôm nay nàng cố chịu đi, sáng mai sẽ bắt đầu đun nước ấm.”

Bỏ lại câu này, Hàn Nhạc đi nhanh ra ngoài.

Trần Kiều bị lạnh đến mức suýt khóc, nghe được lời này, nước mắt nàng chưa trào ra cuối cùng cũng thu lại, cái khăn trên tay dường như cũng không quá lạnh.

Rửa mặt, bôi một lớp kem hoa nhài, Trần Kiều thở dài, rốt cuộc cũng bước ra khỏi Đông phòng.

“Chị dâu.”

Hàn Giang, Hàn Húc trăm miệng một lời chào hỏi, chỉ có Hàn Nhạc khom lưng đứng trước bệ bếp, cúi đầu đổ đậu phộng ra đĩa.

Trần Kiều ngẩng đầu, phát hiện ba anh em họ rất giống nhau, nhưng có lẽ do cách biệt tuổi tác, một người lại thấp hơn một người, nhưng ngay cả lão Nhị Hàn Giang cũng cao hơn anh trai mình Lâm Ngộ.

“Nhị đệ, Tam đệ.” Nàng gọi một cách khách khí.

Hàn Húc khá nhút nhát, còn Hàn Giang rất nhiệt tình, ra hiệu cho Trần Kiều ngồi xuống bàn ăn, chỗ đó bốn chén cháo đầy, phía Đông hai bát, phía Tây hai bát.

“Chị dâu ngồi bên này đi.” Hàn Giang lại thúc giục chị dâu lần nữa.

Trần Kiều chậm rãi, chờ người chồng mới cưới Hàn Nhạc ngồi xuống trước, nàng mới ngồi bên cạnh hắn.

Cô dâu mới quá xinh đẹp, Hàn Giang không thể không nhìn nhiều thêm một chút.

Hàn Nhạc khẽ ho nhẹ, trước kia Nhị đệ thích nhìn chằm chằm con gái Lâm gia, hắn cũng lười quản, hiện tại người phụ nữ này là vợ hắn, Nhị đệ lại nhìn như vậy thì chính là không phải phép.

Lúc này Hàn Giang mới kiềm chế hành vi của bản thân mình lại.

Hàn Nhạc vừa ăn cháo, vừa yên lặng quan sát Kiều tiểu thư đang ngồi bên cạnh, thấy nàng ngoan ngoãn ăn cháo với đậu phộng, không lộ ra bộ dạng ghét, hắn coi như hài lòng.

Trần Kiều ở Lâm gia được hơn nửa năm, đã quen ăn cháo ngô, tuy không thích, nhưng hôm nay điều khiến nàng cảm thấy khó khăn không phải món cháo đơn giản, mà là chén của Hàn gia quá lớn, nàng không thể ăn hết được.

“Ta, ta ăn no rồi.” Trần Kiều cúi đầu nói, đã lớn như vậy rồi mà còn bỏ thừa, nàng thấy rất xấu hổ.

“Về phòng đợi đi.” Hàn Nhạc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, nói.

Trần Kiều gật đầu, mời ba anh em ăn từ từ, nàng đứng dậy về phòng trước.

“Tại sao da mặt chị dâu lại mỏng như vậy?” Hàn Giang ngạc nhiên hỏi, đoá hoa xinh đẹp nhà họ Lâm trong ấn tượng của hắn lớn lên đẹp như hoa, nhưng tính tính còn dữ hơn cả cọp mẹ.

Hàn Nhạc cũng thấy lạ không kém, dù sao da mặt mỏng cũng tốt hơn mặt dày, tuy rằng lúc nàng nhờ hắn múc nước da mặt cũng rất dày.

Sau khi ăn xong, Hàn Húc tới trường tư thục để đọc sách, Hàn Nhạc lấy nồi ra để nấu thức ăn cho heo, bảo Hàn Giang đi trả bàn ghế, bát đũa mượn để làm tiệc rượu.

Trần Kiều ngồi trên giường đất trong phòng, không làm gì cả.

Khi Hàn Nhạc cho heo ăn, hai con heo béo trong chuồng cùng kêu ụt ịt.

Cuối cùng Trần Kiều mới nhớ ra, buổi sáng nàng còn chưa đi tiểu, lúc này có chút gấp.

Chuyện này không thể nhịn được, Trần Kiều kiên trì, lại ra khỏi phòng lần nữa.

Hàn Nhạc đứng trước chuồng heo, khoé mắt thấy một bóng dáng mặc đồ đỏ, hắn nghiêng đầu nhìn.

Trần Kiều cúi đầu đi vào nhà xí.

Hàn Nhạc thu hồi tầm mắt.

Nhà xí nông thôn đều giống nhau, nhà xí ở Lâm gia thì mới hơn một chút, nhưng cũng không thay đổi được gì, điều Trần Kiều không quen nhất khi ở nông thôn chính là chỗ đi vệ sinh. Nàng ngửa đầu, bịt mũi lại, vội vàng cho xong việc.

Khi Trần Kiều đi ra, Hàn Nhạc lại nhìn nàng một cái, phát hiện mặt Kiều tiểu thư trắng bệch.

Thế nào, đây là lại ghét bỏ nhà xí ở nhà bọn họ sao?

Cho heo ăn xong, Hàn Nhạc đi tới nhà xí nhìn một chút, chà, hôm qua thôn dân đến ăn quá nhiều, bên trong bẩn hơn so với ngày thường.

Hàn Nhạc xách một xô nước, lau chùi nhà xí thật cẩn thận.

Vội Đông vội Tây, mặt trời đã lên cao.

Hàn Giang trả đồ xong rồi về, trong tay còn cầm một chuỗi kẹo hồ lô đỏ tươi.

Hàn Nhạc thuận miệng chế giễu đệ đệ một câu: “Đã mấy tuổi rồi mà còn ăn cái này.”

Hàn Giang cười nói: “Đệ không ăn, là chị dâu thích ăn, Đại ca đưa vào phòng đi.”

Nói xong, hắn đưa kẹo hồ lô trong tay ra.

Hàn Nhạc im lặng, một lát sau mới nói: “Về sau đừng tiêu tiền linh tinh.” Hai đồng cũng là tiền.

Hàn Giang cảm thấy Đại ca mình không phải keo kiệt bình thường, nếu không làm chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, đời này chắc cũng sẽ không cưới được vợ.