Chương 17:

Một mình Phương Vân Thư trực ban tại văn phòng của bộ Hậu cần, cậu ta đang nghi hoặc sao hôm nay lại ít người như vậy, bỗng nhiên thấy một bóng dáng đi từ bên ngoài vào.

Là Mục Quán Lẫm…

Phương Vân Thư do dự một chút, vẫn đuổi theo, tuy rằng Mục Quán Lẫm làm việc không ổn trọng và không đáng tin cậy, nhưng suy cho cùng cũng là người thừa kế của nhà họ Mục.

Cậu ta không muốn cứ như vậy mà từ bỏ…

Lại nói, hôm nay bộ Hậu cần không có người, ai mà biết đâu?

Mục Thành Phong đã chết rồi không thấy được, Hạ An Trạch càng sẽ không biết, cậu ta rất quen thuộc bộ Hậu cần, biết nơi nào là là điểm mù giám sát.

Không theo kịp Mục Quán Lẫm, sao hôm nay Mục Quán Lẫm lại đi nhanh như vậy?

Phương Vân Thư thấy phòng tiện ích ở bên cạnh mở, muốn tìm một nơi yên lặng, thích hợp lén lút.

Yêu cầu giúp đỡ vào đêm mưa hôm trước là cái bẫy mà cậu ta và Mục Quán Lẫm giăng ra, Mục Quán Lẫm diễn phản diện, cậu ta diễn chính diện, để lấy lòng tin của Hạ An Trạch.

Cậu ta nói có được lòng tin của Hạ An Trạch thì sẽ trợ giúp Mục Quán Lẫm đoạt được gia sản của nhà họ Mục, Mục Quán Lẫm vốn dĩ có chút do dự, tình nhân nhỏ của gã sao có thể lên giường của người khác chứ?

Nhưng bị miệng lưỡi sắc bén của Phương Vân Thư lừa dối, Mục Quán Lẫm lâng lâng, cứ nghĩ đến tiền tài tiêu không hết, bị thổi gió bên gối cũng tin ngay.

Xanh* rồi cũng được, dù sao thì gã và cháu trai lớn đều xanh như nhau?

*bị cắm sừng

Bắt nạt vợ của người khác ngẫm lại thật đúng là kí©h thí©ɧ.

Vợ nhỏ này còn tự mình thối tiền lẻ* cho gã.

*ý muốn nói PVT giúp gã đoạt gia sản( dù là gã mơ thôi:))) )

Phương Vân Thư thật tốt!

Đã có đứa nhỏ, lại đưa tiền, xem ra là tính cách của gã quá quyến rũ.

Phương Vân Thư là muốn làm lần cuối với Mục Quán Lẫm, tựa như " bữa cơm chặt đầu"**.

**ý là lần cuối, như là tội phạm đc ăn bữa cuối cùng rồi bị xử tử.

Cậu ta thật sự hồi tâm, lại say mê một hồi, cùng Mục Quán Lẫm sống mơ mơ màng màng một lần, để Mục Quán Lẫm một lòng với cậu ta, cậu ta cũng sẽ một lòng với Hạ An Trạch.

Lần cuồng hoan cuối cùng trước khi kết hôn.

Cậu ta vào phòng tiện ích, bỗng nhiên phát hiện bên trong thế nhưng lại có một bộ đồng phục y tá màu hồng nhạt.

Phương Vân Thư: “…”

Đây là do Mục Quán Lẫm chuẩn bị sao?

Ngoài Mục Quán Lẫm ra, cậu ta không thể nghĩ được người khác.

Hay là của người ở bộ phận y tế đặt ở nơi này?

Mặc kệ.

Phương Vân Thư thành thạo thay đồng phục y tá, hóa thân thành y tá nhỏ mềm mại, eo hẹp chân dài, trộm che lại đôi mắt của Mục Quán Lẫm từ phía sau.

“Đoán xem em là ai?”

“Tiểu Thư.” Mục Quán Lẫm lưu manh mà đè người xuống sô pha.

Phi thuyền hạ cánh, Hạ Vũ An lập tức đi theo ba và anh trai tới boong tàu.

Nhóc đã gấp không chờ nổi muốn ăn dưa.

Thuận lợi xuyên qua vài lối thoát hiểm, người một nhà cùng Mặc Phi Nhận, cùng nhau đi vào khu vực Hậu cần của quân hạm.

Khu vực Hậu cần rất trống trải, sô pha có chút hỗn độn, ngũ cảm của mèo đều rất mạnh, rất nhanh đã tập trung sự chú ý vào phòng tiện ích.

.

“Luôn là đồng phục y tá, tôi nhìn đã muốn chán… Đôi bộ khác được không?”

“Anh muốn… Đổi cái gì?”

“Vân Thư, Tiểu Thư Nhi, chờ đến ngày em kết hôn, mặc quần áo khác thì chúng ta lại làm một lần nhé.”

“…”

Từ ngữ tục tĩu da^ʍ ô làm người ta đỏ mặt.

[Cái gã Mục Quán Lẫm này còn muốn tân nương play à!]

[Anh có biết là “Tân nương” nhỏ của anh muốn cho anh một mũi thuốc để gϊếŧ anh không!]

Hạ An Trạch mở cửa phòng tiện ích, người bên trong lộ ra.

Phương Vân Thư khϊếp sợ mà nhìn bên ngoài, thật nhiều người!

Cậu ta hoảng loạn mà mặc quần áo, giây phút nhìn thấy Hạ An Trạch thì mắt đỏ hoe: “An, An Trạch…”

“Đứa nhỏ không phải của Thành Phong, đúng không?” Giọng của Hạ An Trạch rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức có cảm giác áp bức, làm Phương Vân Thư cảm thấy bản thân ở trên tinh cầu hoang dã, không có bất cứ trang bị nào mà đối mặt với dị giáo.

“Dù sao thì nó cũng có một nửa huyết thống với Mục Thành Phong…”

[Anh ta đang nói đùa sao?]

[Nói như vậy thì ai trong nhà họ Mục cũng có một nửa huyết thống với Mục Thành Phong rồi!]

[Toàn nhân loại đều sinh ra từ một nguồn mẹ, vậy thì toàn nhân loại có phải cũng có một nửa huyết thống với nhau không?]

[Ăn vạ không phải như vậy! Anh ta luống cuống, em trai trà xanh cấp mười, anh ta luống cuống.]

Hạ An Trạch vươn tay, một khẩu súng đặt lên bụng Phương Vân Thư.