Chương 3:

Tóc của bọn họ chủ yếu là màu vàng và bạc, không biết vì sao mà khi nhìn bọn họ, Hạ Vũ An có một cảm giác đồng loại.Tựa như nhìn thấy một con mèo lớn khi nhìn xuyên qua bọn họ?

Mèo lớn?

Hạ Vũ An rùng mình, nghĩ đến những họ hàng xa hung ác của mình, lại nhớ đến thân hình nhỏ bé của mình.

“Meo.”

Đây là âm tiết đầu tiên mà thiếu niên Hạ Vũ An phát ra.

Ba và các anh trai đều bị tan chảy.

Thanh niên tóc bạc nở một nụ cười dịu dàng, mà mỹ nhân tóc bạc bên cạnh anh cũng nhướn mày, ba anh đẹp trai khác đều có tóc vàng, hai người trong đó có vẻ mặt hơi nghiêm túc, nhưng đều là vẻ quan tâm, người còn lại thì trong ánh mắt tràn đầy phấn khích.

Những đứa con non được lời tiên tri gửi xuống đều là cái dạng này, vừa sinh ra đã là trạng thái thành niên, có suy nghĩ của người trưởng thành, chỉ là chưa có năng lực giao tiếp với người khác quá nhiều.

Mà bản thể của họ, vẫn ở trong trạng thái con non.

Điều này dẫn tới con út có thể giao lưu với bọn họ, nhưng lại có thể biến thành mèo con nằm yên chờ vuốt ve!

Chúa ơi, đây là một việc hạnh phúc đến cỡ nào chứ!

Quả nhiên là lời tiên tri!

.

Hạ Vũ An theo tầm mắt của mọi người mà nhìn xuống.

A a a mình thế nhưng lại lõa thể!

Còn ở trước mắt bao anh đẹp trai như vậy! Lõa thể!!!

Hèn chi lại thấy lạnh!

“Con út thẹn thùng.” Giọng nói của người đẹp tóc bạc ấm áp, ông cúi lưng, nhìn về phía Hạ Vũ An: “Ba là ba của con.”

Hạ Vũ An mơ hồ nhớ là ở trái đất có một bài hát, nhưng rất nhanh thì nhóc đã biết đây không phải là nói đùa, người đẹp này thật sự là ba mình!

Hạ Vũ An nhìn đặc điểm trên khuôn mặt bọn họ, dung mạo cực kỳ đẹp, nét tương đồng giống như trong cùng một tộc, còn có tia sáng hung ác trong mắt, cùng với nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt của người đẹp tóc bạc…

Cái đặc đẹp mang tính biểu tượng của vẻ đẹp này!

Trong sách đã diễn đạt rất rõ ràng, tuy rằng không dễ thấy, nhưng nếu nhìn kỹ thì rất đẹp! Không ai có thể bỏ qua!

Là càng xem càng thấy thú vị, ăn sâu vào lòng người!

A a a đây là gia tộc của vai ác lớn, gia tộc lãnh chúa đế tư Á Đặc Lạp, nhà họ Hạ!!

Nhóc, nhóc hình như đã xuyên thành con trai nhỏ của gia đình vai ác, là người qua đường Giáp nhỏ nhất, đứa con út mèo con không hề có cảm giác tồn tại.

Không, cũng không thể nói là không có cảm giác tồn tại.

Một con non như gấu nhồi bông xuất hiện giữa một đám hổ, sư tử, báo, chỉ có thể mang đến sự hổ thẹn cho gia đình.

Hạ Vũ An nằm an ổn trở lại.

Nhắm mắt lại yên bình.

Nằm yên, mặc kệ sự đời.

.

“Đi thông báo cho Đế quốc đi.” Cha Hạ Diễn Hành lên tiếng.

Mỗi gia tộc được gửi đến một sinh mệnh mới, đều phải thông báo tin vui cho toàn thể Đế quốc, để hoàng thất, quý tộc thậm chí bình dân biết chuyện này.

“Dạ.” Anh tư Hạ Tư Lam gật đầu, anh thả mái tóc dài màu tuyết xuống, vươn ngón tay thon dài bấm gì đó trên màn hình di động.

“Còn tiệc sinh nhật thì sao ạ?”

“Cứ theo lẽ thường.” Hạ Diễn Hành nói: “Chẳng những phải làm, mà còn phải làm lớn cho đứa út.”

“Tiệc sinh nhật của đứa út nhà chúng ta không thể thua bất cứ kẻ nào.”