Chương 7:

“Nhàn Nhàn sẽ không như vậy.” Lộ Lão tổng lẩm bẩm tự nói, tự thôi miên bản thân.[Ầy, gõ như vậy, bên trong đều nghe, khẳng định muốn che giấu.]

[Chốc nữa, vợ nhỏ nhất định sẽ nói là cô ta đang tắm rửa, muốn lão tổng chờ một lát.]

“Cô ấy nhất định sẽ không làm loại việc này, cô ấy rất yêu tôi!” Lộ Lão tổng lớn tiếng phản bác.

Hạ Vũ An khϊếp sợ nhìn anh ta, giống như nhìn một thằng ngu.

Ý thức được Hạ Vũ An không biết tiếng lòng của mình bị lộ ra ngoài, đang nhìn ông ta như thể ông ta bị bệnh, Lộ Lão tổng im lặng một cách kỳ quái.

Lúc này bên trong cánh cửa quả nhiên truyền đến một giọng nói mềm mại: “Là ai thế, tôi đang tắm rửa, làm phiền đợi trong chốc lát.”

Lộ Lão tổng: “…”

Ánh mắt của Lộ Lão tổng lúc này đã có chút dao động, ông ta thấp giọng nói: “Là anh.”

[Tắm xong thì cái gì nên giấu cũng giấu xong rồi, cũng không biết con trai nhỏ trốn ở đâu, cô ta chắc chắn sẽ không cho chồng đi vào.]

“A, chồng ơi, anh chờ một lát ——”

“Cái gì của em anh cũng đều thấy cả rồi, sao lại muốn anh chờ một lát?”

Mọi người: “Uầy——”

Nửa tiếng sau, một người phụ nữ nhu nhược đáng thương, hoa lê dính mưa ra mở cửa.

Người phụ nữ mặc áo hai dây: “Chồng ơi ——”

“Để anh đi vào.”

“Chồng ơi, bên trong không có gì đẹp, chúng ta đi ra ngoài đi, em cùng anh ra ngoài chơi…”

“Rầm!” Lộ Lão tổng lập tức đẩy cửa.

“Tới đây!” Ông ta gọi vệ sĩ của mình, bắt lấy thằng nghịch tử của mình.

Lộ Lão tổng cầm dây lưng tàn nhẫn đánh: “Để mày gọi ba ba, gọi ba ba!”

“Thích roi da?”

“Hôm nay ông đây đánh chết mày!!”

“Hừ, nếu không phải ông phụ bạc mẹ tôi!” Lộ tiểu thiếu gia ôm đầu tranh luận.

“Mẹ mày? Mẹ mày là ả bồi rượu, ai cũng có thể làm chồng! Ả ta bất đắc dĩ mới sinh ra mày, nếu không phải ông đây cứu vớt mày, thì mày đã sớm mất mạng!”

Uầy, lúc này mọi người càng bùng nổ hơn.

Nhà giàu thật nhiều máu cún.

Lộ Lão tổng, nhà ngài đã như vậy rồi, ngài còn muốn tới làm khó dễ nhà tôi?

Đúng lúc này, một người phụ nữ trang điểm tinh xảo, mặc đồng phục công sở đi đến từ hành lang khác.

Bà ta nhìn Lộ tổng tức giận, chỉ tội đối phương: “Lộ Hưng Quốc, chúng ta còn chưa có ly hôn đấy!!”

Lộ Hưng Quốc: “…”

“Ông còn làm ra loại chuyện này? Con trai ruột của ông còn đang nằm trong bệnh viện đấy! Chỉ cần người khỏe mạnh còn người ốm đau thì không quan tâm phải không!” Người phụ nữ chỉ trích: “Như bây giờ, là ông xứng đáng!”

“Cô, cô còn không biết xấu hổ mà nói.” Lộ Hưng Quốc cũng thở phì phì.

“Làm sao, ông tìm vô số tình nhân nhỏ, còn tôi thì không được tìm đàn ông? Tuy rằng không có một tờ giấy chứng nhận ly hôn, nhưng chúng ta cũng đã thật sự ly hôn.”

[Ầy? Sao lại thế này? Đây là vợ chính thức của Lộ lão tổng sao?]

[Thì ra bọn họ vẫn chưa ly hôn?]

Hạ Vũ An vội vàng mở ghi chép của hệ thống ra xem, thì ra đúng thật là chưa ly hôn, chỉ còn thiếu bước thủ tục cuối cùng, Lộ lão tổng và vợ ông ta có một đứa con trong giá thú, nhưng bệnh tật ốm yếu không được yêu thích, còn ở trong cánh cửa này là đứa còn riêng mang từ bên ngoài về.

Thú vị nha.

Hạ Vũ An nhìn lại bản thân, cũng đồng dạng là “Bệnh tật ốm yếu”, nhưng ba và các anh trai đều không có bỏ mình, cho dù trong tình huống nguy hiểm như hôm nay, thì vẫn luôn bảo vệ mình.