Chương 5: Ta cùng sư muội đoạt nam nhân (4)

Hạ qua đông đến, vật đổi sao dời, trong nháy mắt đã qua 6 năm. Hàng Diễn cũng lớn lên trở thành mầm non tốt thiếu niên đầy hứa hẹn, Sư Dịch đối với đồ đệ hiện giờ thật là vừa lòng, dù sao cũng là do mình một tay vun trồng mà nên.

Thời tiết nóng nực, lại không có điều hòa hay băng đá giải nhiệt, Sư Dịch đành phải tĩnh tọa ngồi ở đó, ‘Lòng yên tĩnh tự nhiên mát lạnh’. Ngồi hồi lâu, cổ có chút cứng ngắc, chuẩn bị hoạt động một chút, nghiêng đầu thì mới phát hiện một người đứng phía sau cửa, đoán chừng đứng cũng khá lâu, đang chờ bản thân phát hiện hắn.

Sống cùng Hàng Diễn lâu như thế, Sư Dịch nhiều ít cũng biết chút tính tình của Hàng Diễn. Mỗi khi hắn muốn cầu cạnh, tất nhiên sẽ ngoan ngoãn đứng ở đó, không nói một lời, chờ mình suy đoán.

Nhìn dáng vẻ này, lần này hẳn cũng không ngoại lệ.

“Lại đây ngồi đi”. Sư Dịch nhường chỗ bên cạnh.

Người trẻ tuổi thật tốt, Hàng Diễn mấy năm nay đột nhiên cao lên, mấy năm trước còn mới đến cằm y, hiện tại đã cao hơn y nửa cái đầu. Mỗi khi nói chuyện đều phải ngửa đầu nhìn hắn, dần dà, cổ liền đau.

Làm sư phụ sao có thể ngửa đầu nhìn đồ đệ? Từ đó về sau, Sư Dịch mỗi lần nói chuyện cũng không nhìn Hàng Diễn nữa.

Hàng Diễn nghe Sư Dịch bảo ngồi bên cạnh y, lúc ngồi xuống đầu ngón tay vô tình chạm vào da thịt của Sư Dịch, xúc cảm lạnh lẽo làm động tác của Hàng Diễn cứng đờ.

Thật lạnh.

Sư Dịch không chú ý tới Hàng Diễn không thích hợp, Hàng Diễn lơ đãng nhích lại gần Sư Dịch, muốn sờ tay lành lạnh của Sư Dịch, hạ cơn nóng.

Ngón tay giật giật, giãy giụa vài cái, cuối cùng vẫn là nắm chặt nắm tay, giấu dưới tay áo.

Nhớ lúc nhỏ mới tới Yến Hồi Sơn, cùng sư phụ ngủ chung, theo tuổi tăng trưởng sư tổ Tĩnh Sơn lão nhân viên tịch, Hàng Diễn dời tới căn phòng của sư tổ.

Cũng không biết nguyên nhân gì, ngày trước mặc kệ làm cái gì, sư phụ cũng phải đi theo mình, ngay cả mình đi hái thuốc với Quan Hà sư thúc, sư phụ cũng phải đi theo. Hiện giờ, cảm thấy quan hệ với sư phụ càng lúc càng xa, ngay cả nói chuyện cũng không muốn nhìn mình.

Sư Dịch thấy Hàng Diễn ngồi xuống không rên một tiếng, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì. Yên lặng hồi lâu, Sư Dịch mở miệng hỏi: “Ngươi tìm vi sư là vì chuyện gì?”

Hàng Diễn do dự một lát nói: “Ngày mai là Thất tịch, Quan Hà sư thúc muốn ta đi miếu Nguyệt Lão thắp hương cầu nhân duyên với nàng.”

Lời nói của Hàng Diễn đánh tỉnh Sư Dịch, tính ngày, nếu không phải mình phá rối, dựa theo nội dung cốt truyện, Quan Hà hiện tại đang cùng Hàng Diễn tình ý miên man, tình chàng ý thϊếp, làm gì có chuyện đi miếu Nguyệt Lão cầu nhân duyên?

Sư Dịch nhiều ít vẫn có lỗi, nữ chính đang êm đẹp trở thành pháo hôi nữ xứng. Sư Dịch gật đầu đáp ứng: “Ừ, chuyện này ngươi làm chủ là được, không cần phải báo cho ta. Sau này….. sau này Quan Hà sư thúc của ngươi có cái gì muốn ngươi hỗ trợ, ngươi đồng ý với nàng là được.”

Nói ra khỏi miệng lại cảm thấy không thích hợp, vội vàng đổi giọng, “Không, vẫn là tới báo cho ta đi.” Y sao có thể nhất thời mềm lòng hủy hoại 6 năm cố gắng?

Hàng Diễn hiểu rõ ý của y, y là sợ mình xử lý không tốt. Kỳ thật mấy năm nay tâm ý của sư phụ đối với sư thúc hắn đều nhìn trong mắt, chỉ là hắn không nói ra mà thôi.

Hắn chỉ cần che giấu thật tốt bí mật của mình là được….

“Sư phụ ngươi không đi sao?” Hàng Diễn có chút chờ mong hỏi.

“Không đi.” Sư Dịch không cần suy nghĩ quyết đoán cự tuyệt, nhân duyên, y từ trước đến nay không tin.

Hàng Diễn biết Sư Dịch sẽ cự tuyệt hắn, vì thế ra vẻ nhẹ nhõm, lơ đãng vui đùa: “Nghe nói nếu hai người cùng đi cầu miếu Nguyệt Lão, càng thêm linh nghiệm. Ta và Quan Hà sư thúc….”

Lời còn chưa dứt, Sư Dịch đã xoay người nghiêm trang hỏi: “Khi nào đi?”

Hàng Diễn nhịn cười, sư phụ quả nhiên luyến tiếc Quan Hà sư thúc, nhưng không sao, chỉ cần y nguyện ý đi là được.

Nhưng hắn đã đoán sai, đầy đầu Sư Dịch là ‘Làm sao có thể để tiểu thịt tươi nhà ta đi cầu nhân duyên với lão thịt khô Quan Hà làm sao có thể làm sao có thể…..’

Hôm Thất tịch, miếu Nguyệt Lão hương khói vượng hơn thường ngày vài phần. Quan Hà vẻ mặt thành kính thắp hương dập đầu, Sư Dịch không khó hiểu, lớn tuổi rồi đương nhiên phải sớm gả ra ngoài, nhưng tại sao Hàng Diễn đi theo cũng vẻ mặt thành kính như vậy.

Chẳng lẽ tiểu tử này đang hoài xuân?

Sư Dịch đang thất thần, trong đầu đột nhiên vang lên thanh âm lạnh băng của hệ thống số 38, [Chúc mừng ký chủ kích phát nhiệm vụ phụ 1-1, đồng thời giải khóa độ hảo cảm nhân vật và thanh tiến độ nhắc nhở cốt truyện.]

“Gì, trò gì?” Sư Dịch ngơ ngẩn đứng ở đó.

[Nhiệm vụ phụ được kích phát là nhiệm vụ ẩn tuyến trong thế giới ký chủ đang ở, dựa theo nội dung gốc ẩn tuyến chắc chắn sẽ không bị kích phát, bởi vì ký chủ mà lúc này nó bị kích phát]

“Nhiệm vụ ẩn tuyến là gì?” Sư Dịch hỏi.

Hệ thống số 38 đưa thông tin vào trong đầu Sư Dịch, hiện tại cô nương bên cạnh Hàng Diễn chính là tam công chúa dưới gối thiên tử đương triều, bởi vì y khởi động bản đồ miếu Nguyệt Lão, vốn dĩ hai người không có quan hệ, giờ thì tam công chúa ở miếu Nguyệt Lão vừa thấy Hàng Diễn vừa gặp đã thương.

“Cho nên….. Tao lại tự tìm phiền phức, phải không?” Sư Dịch kéo khóe miệng cười nhạt.

[Cũng không hoàn toàn, ký chủ chỉ khi kích phát nhiệm vụ phụ, mới có thể nhìn thấy độ hảo cảm và thanh tiến độ của nhân vật chính, điều này có thể giúp ký chủ hoàn thành tốt nhiệm vụ hơn.]

Sư Dịch thấy hai thanh tiến độ lơ lửng trên đầu Hàng Diễn, hồng nhạt và xanh lam, biểu thị khác nhau là 60% và 30%.

[Hồng nhạt chính là độ hảo cảm, xanh lam là thanh tiến độ. Độ hảo cảm đạt max là 100, chứng minh nam chính đã thành công bị ký chủ bẻ cong. Nhưng chỉ khi độ hảo cảm và thanh tiến độ đồng thời đạt tới max, ký chủ ngài mới có thể tiến vào thế giới tiếp theo.]

Sư Dịch: Tao hình như ….. Lại bị gài bẫy?

Độ hảo cảm của Hàng Diễn đối với y khi nào thì 60! Nói cách khác, hắn đối với mình….. có hảo cảm?!

Sư Dịch khó nén vui mừng, Hàng Diễn quỳ lạy xong xoay người nhìn trộm Sư Dịch, thấy y nhìn chằm chằm nơi mình vừa dập đầu, trong lòng như được rót dòng nước ấm, nhịn không được cong cong khóe môi.

Một màn này rơi vào trong mắt tam công chúa lại là một phong tình khác.

Trong miếu Nguyệt Lão có một gốc cây cổ thụ trăm năm, cành lá sum xuê, cành khô mở rộng ra bốn phía, trên ngọn cây treo đầy lá xăm nhân duyên.

Nghe nói xăm nhân duyên của miếu Nguyệt Lão cực kỳ linh nghiệm, nơi này ngoại trừ tới cầu nhân duyên, càng có rất nhiều người tới tạ lễ. Sư Dịch không chịu nổi Quan Hà nhõng nhẽo năn nỉ ỉ ôi, cũng đi theo rút xăm nhân duyên.

Quan Hà lắc nửa ngày mới cẩn thận rút ra một cây xăm, Sư Dịch liếc mắt một cái, là xăm trung.

Hoặc mười năm, hoặc 7 8 năm, hoặc 5 6 năm, hoặc 3 4 năm.

Quan Hà cầm xăm nhân duyên lầm bầm trong miệng nửa ngày, cuối cùng cũng không giải được, tốn chút ngân lượng để đại sư giải.

“Hoặc 5 6 năm, hoặc 3 4 năm là chỉ tháng năm. Mối duyên giữa quân và nàng sẽ thành. Hoặc tốn 3. 4 năm đến 6 năm. Hoặc 7 8 năm. Thậm chí 10 năm cũng không nhất định. Khi đề cập tới. Bởi do thời. Trống không. Sự nghiệp học nghiệp. Mối quan hệ bị chia cắt. Có một vài cơ hội. Có sự thay đổi người đột ngột. Gấp gáp chỉ sinh biến. Cần kiên trì đợi.” Đại sư híp mắt khẽ cau mày nói.

“Ta phải đợi sao?” Quan Hà hỏi.

“Phải, nhưng cũng không phải. Nếu ứng với xăm, nhân duyên chưa thục, không thể cưỡng cầu, chờ đợi thời duyên.” Đại sư rung đùi đắc ý đáp như không đáp.

Sư Dịch oán thầm, nam chính cũng không có, ở đâu ra nhân duyên, đã lừa tiền rồi còn muốn giựt dây nàng giành nam chính với y?

Sư Dịch trong lòng không phục, muốn vạch trần gã, lạnh nhạt rút một cây xăm từ trong ống thẻ, còn chưa xem đã nghe Quan Hà nói: “Cầu tất có, bỏ tất mất.”

Thì ra Quan Hà nhớ nhung xăm nhân duyên của Hàng Diễn, không nói hai lời, cũng mặc kệ Hàng Diễn có giải hay không, lấy ngân lượng nhét vào trong tay đại sư, gấp rút hỏi: “Đại sư, ngài mau giúp ta giải ý của xăm này?”

Đại sư vuốt râu chưa lập tức đáp lại, trầm ngâm một lát, nói, “Nếu cơ hội đến. Cần phải nắm chắc. Một khi có cơ hội, quân ngẫu nhiên sẽ gặp được, là hồng vận. Cầu tất có, bỏ qua cơ hội là mất đi, không thể theo đuổi. Nếu có cơ hội. Ngàn vạn lần đừng bỏ qua.”

Cầu tất có…..

Cầu tất có…..

Hàng Diễn thật sâu liếc mắt nhìn Sư Dịch, Sư Dịch đã nhận ra ánh mắt của Hàng Diễn, giả vờ không biết. Nếu ngươi muốn nhìn vi sư để ngươi nhìn nhiều một chút, dù sao cũng đã biết tâm tư của ngươi, trái tim này của vi sư….. cuối cùng cũng có chút hạ cánh.

Đại sư này đúng là thần trợ công! Bịa chuyện thật tốt a!

Đại sư chú ý tới Sư Dịch, nhắc nhở hỏi: “Duyên giả, xăm trong tay ngươi là cái gì?”

Vừa rồi Sư Dịch rút xăm nhân duyên chỉ là muốn đánh mặt đại sư này, nhưng xét gã là thần trợ công vẫn buông tha cho gã.

“Không có gì.” Sư Dịch dùng ngón tay trỏ và ngón cái đang muốn bẻ gãy, lại bị Quan Hà đoạt lấy.

Đại sư huynh luôn luôn lạnh nhạt xuất trần rút xăm nhân duyên sẽ là thứ gì? So với tiểu sư điệt càng làm cho mình cảm thấy hứng thú hơn.

“Vĩnh lão vô ly biệt, vạn cổ đương đoàn tụ. Nguyện thiên hạ hữu tình nhân, đô thành quyến chúc.”

(*) Mãi mãi không phân ly, muôn đời luôn đoàn tụ. Nguyện cho những đôi tình nhân trong thiên hạ, đều thành quyến thuộc của nhau.

“Đây chính là xăm thượng thượng! Lão hủ ở đây giải xăm nhiều năm, rút được xăm thượng thượng không quá mấy người, duyên giả thật sự là may mắn!” Quan Hà đọc xong, đại sư cảm xúc dạt dào nhận xăm Quan Hà đưa qua luôn mãi xác nhận chữ trên xăm.

Quan Hà ngạc nhiên, không ngờ thủy chung chú cô sinh (*) rút được xăm thượng thượng, nàng không khỏi hoài nghi mức độ đáng tin của xăm nhân duyên.

(*) Chú cô sinh: chú định cô độc một đời

“Đại sư có thể giải thích một chút nó là như thế nào không?” Hỏi chuyện chính là Hàng Diễn.

“Xăm này cũng cùng ý với ngươi. Quân chi tử dã, hồng nhi tử giả, vĩnh viễn không chia lìa, muôn đời đoàn viên chung một chỗ. Tình nhân thiên hạ thành quyến thuộc, cùng người kia trăm năm hòa hợp, cầm sắt hòa minh, bạch đầu giai lão.” Đại sư nói tiếp, “Duyên giả có thể viết họ của ý trung nhân phía dưới dòng xăm, bỏ xăm vào trong túi thơm, dùng tơ hồng của Nguyệt Lão quấn ở miệng túi, treo lên cây cổ thụ trước mặt, xăm sẽ được thực hiện.”

Sư Dịch nhìn đại sư bên cạnh bày biện các loại túi thơm, dóc nhiều như vậy, hóa ra là muốn đẩy mạnh tiêu thụ. Thương nhân bản sắc vẫn là thương nhân.

Quan Hà rút được xăm trung, nhưng vẫn mua cho y và Hàng Diễn hai túi thơm, bởi vì xăm của nàng ngụ ý là chờ đợi, cho nên cũng không viết cái gì, chỉ là cẩn thận đem nó bỏ vào trong túi thơm, dùng tơ hồng buộc chặt miệng, ném lên cổ thụ.

Hàng Diễn và Sư Dịch ngồi song song, lúc viết họ Hàng Diễn che che giấu giấu, sợ bị Sư Dịch thấy.

Sư Dịch lại bắt đầu xoắn xuýt viết Quan Hà hay là Hàng Diễn.

Quan Hà là người trong lòng mà truyện gốc an bài cho y, mà Hàng Diễn lại là đối tượng y muốn công lược. Cân nhắc hai người, dù sao thứ này cũng không ai nhìn thấy, viết ai cũng giống nhau!

Tuyệt bút vung lên, viết xong bỏ xăm nhân duyên vào trong túi thơm, phát hiện tơ hồng không đủ, Sư Dịch bỏ túi thơm xuống, đi tìm đại sư lấy thêm tơ hồng.

Hàng Diễn nhìn túi thơm Sư Dịch đặt ở bên cạnh hắn, miệng túi hé mở với mình, xăm nhân duyên cũng lộ ra ngoài, chữ phía trên như ẩn như hiện…