Chương 7: Nói Hay Lắm! (1)

Nhóm dịch: Bánh Bao

“Vì vậy, vai trò của tình yêu nên là lẫn nhau. Tôi yêu anh ấy trước, sau đó anh ấy mới có thể yêu tôi, Vi Vi nói quả nhiên quá đúng.”

Khuôn mặt lạnh lùng của hệ thống như đang nói: Vâng, không sai, cô nói đúng, Newton đã nhảy ra khỏi mặt đất. Không hổ là tiểu yêu tinh tiếp nhận giáo dục ba ngày, người bình thường đều là chín năm giáo dục bắt buộc, cho nên mới không ưu tú như cô.

Hệ thống phải chuẩn bị cho chương trình mới, mấy ngày nay Bạch Tiểu Khê ở trong ký túc xá trường học.

Ngược lại chính cô cũng không nhàn rỗi, bé hồ ly như cô chỉ cần, trong khoảng thời gian này lật sách giáo khoa đại học một lần, hệ thống chọn chuyên ngành cho cô là văn khoa, xem không hiểu được nội dung sách tạm thời không nói, tốt xấu gì cũng nhận hết chữ, cũng may cô vốn hiểu phồn thể, học được những chữ giản thể thiếu tay gãy chân này, xem như có chút cơ sở.

Sau đó, cô đi tìm một công việc bán thời gian, không có nội dung kỹ thuật, làm nhân viên bán sữa trong siêu thị.

Cuối năm siêu thị lưu lượng người lớn, cô lớn lên lại ngoan ngoãn, được các bác gái thích, thành tích rất tốt, ngày đầu tiên lương cứng thoắt cái tăng lên, thế thôi đã được hơn hai trăm tệ.

Ngày kết thúc, cô nhận được tiền, sau đó ngay lập tức đi mua một ly trà sữa lớn.

Nhưng công việc này chỉ được thực hiện trong hai ngày, hệ thống nói với cô: “Đi, thay đổi công việc.”



“Tại sao?” Bạch Tiểu Khê khó hiểu, cô thích công việc bán thời gian này, thích ăn những đồ trên kệ siêu thị.

Hệ thống nhỏ bé liếc mắt: “Cô bán sữa trong siêu thị, khi nào cô có thể tiếp cận mục tiêu? Chờ anh ta đến mua sữa à?”

Tỉnh lại đi, tổng tài bá đạo sẽ không trà trộn vào nhóm bác gái để mua sữa đâu!

“Được rồi, vậy tôi thay đổi công việc mới nào?”

“Nghe tôi chỉ huy là được rồi, chúng ta đổi một địa phương cao cấp.”

Bạch Tiểu Khê đi theo chỉ thị của hệ thống, quả nhiên đến một địa điểm cao cấp, một câu lạc bộ chuyên uống trà, nghe nói chỉ có người có thu nhập cao mới vào đây được, cũng không biết hệ thống từ đâu nghe được nơi này đang tuyển người.

Vốn phỏng vấn cô là một chủ quản, sau đó lại có một thanh niên mặt mày hung hãn, người quản lý kia gọi hắn ta là anh Uy.

Bạch Tiểu Khê tò mò đánh giá anh Uy, len lén ở trong lòng hỏi hệ thống: “Anh ta chính là mục tiêu nhiệm vụ sao?”

Trông hơi dữ tợn, có thực sự mua cho cô một ly trà sữa size bự không thế?