Chương 9: Đôi Mắt Kia! (1)

Nhóm dịch: Bánh Bao

Nếu hệ thống biết suy nghĩ của anh ta, chắc chắn phải khinh bỉ một tiếng: Đây là hồ ly, ngay cả khi không hiểu bất cứ chuyện gì, thì đó cũng là hồ ly, nháy mắt để mê hoặc mọi người, không phải là để nói chuyện!

Cung Nhất Phi trong lòng đảo qua mấy suy nghĩ, hỏi anh Uy: “Xác định là học sinh giỏi?”

Anh Uy chắc chắn gật đầu, giấy tờ tùy thân đều đã kiểm tra qua.

Cung Nhất Phi cười vỗ vỗ bả vai hắn ta, nói: “Cậu có thể tìm một bảo bối thế này khá lắm, tiểu mỹ nhân tôi mang đi, trước tiên làm bồi bàn bán thời gian, có muốn phát triển thành nghệ sĩ trà sau này nói sau.”

“Vâng.”

Bạch Tiểu Khê bỗng dưng đi theo Cung Nhất Phi, thay đổi bộ đồng phục phục vụ sạch sẽ, xuyên qua hành lang thanh nhã u tĩnh.

Cung Nhất Phi thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn cô một cái, hỏi cô bao nhiêu tuổi, học chuyên ngành gì các loại vấn đề.

Vài lần sau, anh ta không nhìn cô nữa, cô gái này quả thật khiến lòng người rung động, nhìn thêm vài lần, anh ta sợ sẽ luyến tiếc đẩy cô ra.

Trước khi đẩy một cánh cửa ra, anh ta nói: “Sau khi đi vào thông minh một chút, đứng cạnh người bên trái, biết không?”



“Nhưng tôi vẫn chưa được đào tạo.”

Cung Nhất Phi xua tay: “Đơn giản lắm, chỉ bưng trà mà thôi, người khác làm cái gì, cô cũng làm cái đó.”

Nói xong liền mở cửa đi vào, không gian bên trong ngoài ý muốn rộng rãi, ba bức tường, cửa đối diện, là hành lang mở ra, lúc này có một nghệ nhân trà đang biểu diễn trên hành lang, những người khác ngồi trong phòng ngắm nhìn.

Ánh sáng trong phòng cũng không sáng sủa lắm, Cung Nhất Phi hấp dẫn tầm mắt của mấy người, ngược lại không ai chú ý tới Bạch Tiểu Khê.

Cô nhanh chóng theo bên tường trượt dài, bước đi nhỏ đến bên cạnh người ngồi một mình bên trái, đứng cạnh sô pha.

Đối phương nhận ra, quay đầu nhìn cô.

Bạch Tiểu Khê nhìn không rõ ngũ quan của anh cho lắm, chỉ có đôi mắt sâu thẳm kia, trong bóng tối càng thêm đen trầm.

Vừa rồi đối với Anh Uy mặt mũi hung hãn, cô cũng không biết sợ, lúc này chỉ có một đôi mắt như vậy, mà đã làm cho đáy lòng cô có một tia sợ hãi.

Cô cúi mắt xuống và không nhìn thẳng vào anh ta, trái tim thầm nghĩ: Tôi không nhìn thấy anh, anh không nhìn thấy tôi, tôi không nhìn thấy anh, anh không nhìn thấy tôi ...

Ôi, miếng bánh ngọt thơm ngọt trên bàn trà, hình như rất ngon...