Quyển 1 - Chương 1: Mù mặt

Khu thứ sáu ở thành thị Liên Bang, hiệu ứng đảo nhiệt so với dĩ vãng càng thêm nghiêm trọng.

Buổi tối lại mưa.

Tân Hòa Tuyết cũng không để ý đến người đàn ông trung niên đang ồn ào ở đối diện.

Cậu nghiêng đầu, tầm mắt hơi lệch, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía cửa kính.

Nhà ăn có một tấm cửa kính lớn, hướng ra bên ngoài là đường phố nhuốm màu cam vàng.

Đuôi phố có một dàn đèn neon đã hỏng.

Tân Hòa Tuyết chú ý tới dàn đèn kia lúc sáng lúc tắt.

Rất khó tưởng tượng thành thị năm 2048 còn có cảnh tượng rách nát như vậy.

Sự thật chính là như thế, mười ba khu của Liên Bang, 90% tài phú tụ tập ở khu thứ nhất ở trung tâm, khu vực còn lại đều bao phủ bởi bần hàn, hỗn loạn.

Ánh đèn hư hỏng khiến cho giọt nước đọng trên cửa kính đong đưa, lại uốn lượn chảy xuống.

Tân Hòa Tuyết nhăn mi lại.

Độ ẩm không khí trong một tuần liên tiếp duy trì ở mức 95% trở lên.

Thời tiết như vậy là cực kì khó chịu.

Hơi nước dính nhớp như là mây đen dày nặng khoác lên người.

Tâm tình của cậu không được tốt, như là nghẹn một họng bực bội, l*иg ngực có cảm giác trướng buồn không khỏe.

Để áp loại dị thường này xuống, cậu cầm lấy chén trà trên bàn cơm, nhấp mấy ngụm nước trà xanh lè.

Móng tay Tân Hòa Tuyết mượt mà, giờ phút này siết chặt ly duyên, căng ra tạo cảm giác tái nhợt như thiếu đi huyết sắc.

Lông mi mảnh dài dưới ánh đèn chiếu rọi, mạ xuống bóng ma nhàn nhạt, nhăn lại để lộ ra bực bội ở giữa mày.

Người đang lải nhải ở đối diện làm tâm tình Tân Hòa Tuyết càng không tốt.

"Mày có đang nghe tao nói chuyện không?"

"Tao là ba mày! Đây là thái độ khi đối mặt ba mày sao!?"

"Tao nhặt mày từ trạm rác rưởi khu 12 về..."

Người đàn ông trung niên đầu đã chớm bạc, tròng mắt vẩn đυ.c nhìn chằm chằm con nuôi.

Khi nói chuyện, mơ hồ có thể nhìn thấy nước miếng phun tung tóe lên trên một ngụm đồ ăn còn chưa động đến.

Tân Hòa Tuyết biết Tân Bảo lại muốn bắt đầu đàm luận chuyện một phen phân một phen nướ© ŧıểυ như thế nào mới nuôi lớn được con nuôi đến hiện tại.

Trên thực tế, dựa theo tin tức hệ thống cấp ra, nhân vật “Tân Hòa Tuyết” này khi được cha nuôi từ trạm rác rưởi mang ra đã là bảy tuổi, hoàn toàn có thể tự gánh vác nhu cầu sinh lí bình thường.

Huống chi, Tân Bảo cũng không ngậm đắng nuốt cay giống như câu chuyện mà ông ta bịa ra.

Không cần tưởng tượng người đàn ông trung niên nhặt rác rưởi ở khu 12 lại là loại người tốt lành gì.

Tân Hòa Tuyết bảy tuổi sau khi được mang về, gặp phải chính là bị cha nuôi bạo lực đá vào bụng một một chân, liên tiếp ngôn ngữ vũ nhục.

Sau đó uy hϊếp sẽ đánh gẫy chân để bức bách cậu giả vờ làm đứa trẻ tàn tật, ra đường ăn xin một số người ăn mặc ngăn nắp, cung cấp tiền để cha nuôi đánh bạc.

Thậm chí Tân Bảo có thể đi vào khu thứ sáu, cũng là nhờ gõ tủy hút máu Tân Hòa Tuyết mà được.