Quyển 1- chương 4: Mù mặt

Tân Hòa Tuyết cơ hồ toàn thân đều đang run rẩy.

Tân Bảo không biết đang tính kế những gì, nhìn thiếu niên đang không ngừng ho khan, trong mắt không có ý tốt.

Chờ đến khi Tân Hòa Tuyết hoãn lại, uống một ngụm trà xanh, áp xuống huyết khí trong cổ họng.

Cậu phát hiện Tân Bảo đã đi mất từ bao giờ.

Phỏng chừng là lấy được thẻ ngân hàng, nóng lòng tiêu xài.

Tân Hòa Tuyết không để ở trong lòng.

Cậu vốn là không tính toán nhắm mắt theo đuôi mà đi theo cốt truyện.

Ở trong kịch bản, đây là mở màn.

Tân Bảo lấy lý do liên lạc cảm tình cha còn, hẹn Tân Hòa Tuyết ra nhà ăn dùng bữa, hạ dược, tính toán đem con nuôi đến ghế lô của đại thiếu Bùi gia.

Bất quá, hiện tại Tân Hòa Tuyết một ngụm đồ ăn trên bàn cũng không đυ.ng đến.

Không phải bởi vì cậu biết cốt truyện từ trước, mà là Tân Bảo thật sự là không muốn ăn.

Tân Hòa Tuyết hơi cuộn ngón tay, đầu ngón tay nhiễm hồng nhạt.

Bên tai nóng bỏng, chưng ra sắc điệu tươi đẹp, cảm giác chướng buồn không khỏe trong lòng ngực chuyển hóa thành hư không.

Khí lực quanh thân giống như là bị gió kéo đi, không một tiếng động nhưng nhanh chóng rút ra.

Tân Hòa Tuyết gắt gao nhấp môi.

Tân Bảo vậy mà hạ thuốc trong trà!

Từ cậu tới uống xong ngụm trà đầu tiên, đã trôi qua mười lăm phút.

Tân Hòa Tuyết chỉ cảm thấy cả người nóng lên, mệt mỏi quá độ.

Quả nhiên, một người phục vụ được Tân Bảo mua chuộc tiến lên, thái độ thân thiện tha thiết, nhưng động tác cường thế không cho phép cự tuyệt màTân Hòa Tuyết lên, “Quý khách, thân thể ngài không thoải mái sao? Nhà ăn của chúng tôi có ghế lô chuyên dụng để nghỉ ngơi, tôi đỡ ngài qua đó nghỉ ngơi một chút.”

Người phục vụ là một Alpha, cũng không phải nhân loại thuần huyết yếu ớt, cánh tay anh ta có dấu vết máy móc cải tạo qua.

Tân Hòa Tuyết sở dĩ có thể phát hiện, là bởi vì cánh tay máy móc của đối phương cộm vào sau lưng cậu rất đau.

Cảm giác đau của cậu so với người thường còn nhậy bén hơn vài lần.

Đầu rất đau, lưng cũng rất đau.

Có chút bực bội.

Khi người phục vụ dẫn cậu đến trước ghế lô ở cuối hành lang, Tân Hòa Tuyết nói với hệ thống: 【 thân thể thân thể tôi căn bản không làm được chuyện đó 】

Tân Hòa Tuyết cười nhạt: 【 chúc mừng anh trai. Anh thực mau liền có thể làm tang lễ cho thi thể tôi 】

Khi Tân Hòa Tuyết cho rằng hệ thống K sẽ không phản ứng gì trước chuyện cười của cậu, hệ thống K đột nhiên nói: 【 nhiệm vụ của cậu chỉ là xoát đủ giá trị tình yêu và giá trị ngược tâm 】

【 cốt truyện...】

【 không cần thiết nhất định phải đi theo 】

Tân Hòa Tuyết biết K đã thỏa hiệp.

Khi K vừa nói xong, cậu không xác định có phải mình đã nghe được tiếng súng truyền ra từ bên trong ghế lô .

Người phục vụ run lên một chút, động tác lại không chút do dự.

Giây tiếp theo, Tân Hòa Tuyết bị đẩy vào ghế lô tối tăm.

...

Tâm tình Bùi Quang Tế không tốt đến cực điểm.

Anh cho rằng khu sáu đẩy một tên ngu ngốc ra làm người chịu trách nhiệm.

Khu thứ sáu nằm ở vĩ độ trung bình ven biển, giao thông tiện lợi, là đầu mối then chốt của trung tâm mười ba khu.

Đối với Bùi Thị đang khống chế công ty y được Thần Nông, khu thứ sau có điều kiện tốt nhất về giao thông và xây dựng xưởng sản xuất, cho dù xây dựng đô thị ở đây gần như là một mớ hỗn độn, tổ chức ngầm Hắc xà cùng với chính phủ còn đang trong quá trình giằng co, bạo lực cùng bần cùng là chuyện thường tình ở mỗi đường làng ngõ xóm.

Nhưng hầu hết xưởng sản xuất y dược của công ty Thần Nông đầu tọa lạc ở khu thứ sáu, mỗi một ngày đều mang đến tài phú kếch xù cho Bùi Thị.

Mỗi một lộ thuốc cải tạo gien lấy ra từ nhà xưởng, đem ra chợ đen có thể bán với giá cả bằng thu nhập mấy năm của người thường.

Viên đạn sượt qua giày da bóng lưỡng của người quản lí, hoàn toàn đi vào sàn nhà.

Là vũ khí hạng nhẹ, ổ quay của súng lục không thể tránh khỏi tỏa ra làn khói trắng xanh do nhiệt độ cực nóng và áp xuất cao từ đầu nòng.

Bùi Quang Tế đem súng lục vứt cho bảo tiêu đi theo phía sau.

Anh ngồi xuống sofa, lười biếng ngả lưng vào chỗ tựa.

Mắt phượng đen nhánh nhìn chằm chằm người quản sự đang run rẩy.

Tiếng nói khàn khàn trầm thấp, giống như cái lạnh buốt giá đến tận xương của mùa đông, “tạo ra sự cố giả dối, giả tạo nhà xưởng hoả hoạn, ông rốt cuộc là nghĩ như thế nào?”

Bùi Quang Tế tiếp tục sâu kín hỏi: “Nói cách khác, là ai ở sau lưng sai sử ông?”

Bùi thị đối với phản đồ, chưa bao giờ nhân từ nương tay.

Người quản sự chỉ cảm thấy trong đầu “Ầm vang” một tiếng, mồ hôi lạnh liên tục rơi xuống, ướt sũng tây trang chỉnh tề, đầu gối không còn chống đỡ nổi thân thể, nặng nề mà ngã trên sàn nhà.

“Đại thiếu, tôi, tôi là một lòng suy nghĩ cho Bùi thị!” người quản lí quỳ gối trên mặt đất, ở sắp bò đến Bùi Quang Tế trước mặt thời điểm, khi sắp bò đến chân Bùi Quang Tế, vệ sĩ áo đen lập tức chĩa súng ngăn cản.

Trái tim người quản lí như sắp sửa nhảy ra khỏi l*иg ngực, ông hận không thể mổ ra trái tim trung thành này, “Đại thiếu, đại thiếu! Tôi đang nghĩ giá thuốc dòng F dạo này đã rớt thảm hại, nếu có thể thả ra tin tức giả nhà máy gặp sự cố, mọi người cho rằng sản lượng cắt giảm, là có thể tăng giá thuốc ở khu thứ sáu!"