Quyển 1- chương 6: Mù mặt

Bùi Quang Tế thực mau chú ý tới thiếu niên dần nghiêng về phía bên này, khi anh cho rằng thiếu niên sẽ không biết sống chết mà dán lên, anh nghe thấy Tân Hòa Tuyết lễ phép hỏi: “Chào anh, có thể lấy giúp tôi một ly nước lại đây không?”

M Giọng nói mềm nhẹ hơi khàn.

Bùi Quang Tế ngửi thấy được hương vị trên người thiếu niên.

Mùi hương gỗ đàn hương xanh thoang thoảng, xen lẫn mùi thuốc se se.

Kỳ lạ làm dịu đi những dây thần kinh dây nhảy thình thịch của anh.

Bàn trà cách xa Tân Hòa Tuyết, gần chỗ ngồi Bùi Quang Tế.

Tân Hòa Tuyết: “Nước sôi để nguội là được.”

Bảo tiêu áo đen hỗ trợ rót một chén nước.

Tân Hòa Tuyết: “Cảm ơn.”

Nước lạnh làm yết hầu khô rát thoải mái hơn nhiều.

Cánh môi nguyên bản màu hồng nhạt hiện tại dưới tác dụng của thuốc đỏ đến mỹ diễm, còn sót lại vệt nước sáng bóng.

Thanh niên tựa hồ chỉ là xem nơi này là phòng công cộng chuyên môn để khách hàng nghỉ ngơi.

Thế cho nên thấy Bùi Quang Tế thần sắc khó coi ngồi một bên chống huyệt thái dương, còn có lòng tốt hỏi: “Đầu anh rất đau sao?”

Bùi Quang Tế cảm giác như có một con dao cùn đang xẻo qua xẻo lại thịt trong đầu anh. Đáy mắt anh đỏ đậm.

“Ừm.”

Khu trung tâm tài phiệt hào môn vì muốn bảo đảm huyết thống thuần chủng để đào tạo ra ngoài thừa kế ưu tú nhất, Alpha và Omega có quan hệ họ hàng kết hôn rất nhiều.

Rốt cuộc trình độ chữa bệnh của khu trung tâm có thể tránh đủ loại bệnh di truyền, trừ bỏ lấy hình thức cực đoan mà vặn vẹo như vậy đào tạo tới người thừa kế, kỳ xao động của Alpha cực kì thống khổ.

Sau khi kết hôn, loại thống khổ này sẽ chuyển biến thành du͙© vọиɠ bạo trướng, xem như nhiều thế hệ sinh ra gien biếи ŧɦái vì đào tạo đời sau mà tiếp tục nỗ lực.

Bùi Quang Tế thống hận loại bệnh trạng này.

Anh nghe thấy thiếu niên nói: “Tôi học được một ít thủ pháp mát xa giảm bớt đau đầu, nếu anh không ngại, tôi có thể thử xem.”

Bùi Quang Tế không tỏ ý kiến, tròng mắt đen kịt.

Nếu người này dám tiến thêm một bước, anh sẽ quăng cậu ta ra ngoài.

Bùi Quang Tế ngửi thấy mùi gỗ đàn cực đạm cùng với mùi thảo dược.

Lòng bàn tay mềm mại ấn hai bên huyệt thái dương của anh.

Khoảng cách quá mức thân cận, làm anh cơ hồ có thể đếm được số lượng lông mi của đối phương.

Bùi Quang Tế cằm căng thẳng, không biết vì cái gì, trong đầu anh chợt lóe lướt qua ý niệm là đối phương không nên làm chuyện như vậy.

Tân Hòa Tuyết học thủ pháp từ đại gian thần Du Nghĩa đã từng hầu hạ chính mình, “Như vậy có thể chứ?”

Cửu thiên tuế còn không có đãi ngộ này .

Tân Hòa Tuyết nghĩ nghĩ.

Người quản lí thời khắc đều đang chú ý tình huống, thấy Bùi Quang Tế không có biểu lộ ra cảm xúc mâu thuẫn quá mức rõ ràng, trong lòng vui vẻ, “Đại thiếu, vậy thuốc ở xưởng tây thành…”

Xưởng thuốc tây thành ở giữa đường danh giới hai khu, có chuyên gia quản lý khác, kiếm thêm phong phú, quản lí đã thèm muốn rất lâu.

Lông mi thiếu niên mấp máy, trì độn mờ mịt mà nhìn quét một vòng, tựa hồ cảm thấy tình huống có chút không đúng.

Quá trùng hợp?

Bùi Quang Tế lạnh nhạt liếc mắt một cái, “Câm miệng.”

Quản lí cười mỉa.

Tân Hòa Tuyết ngăn chặn cảm giác không khỏe dược liệu mang đến, cậu đứng lên có chút co quắp mà nói: “Xin lỗi, có phải tôi đi nhầm ghế lô rồi không, vừa rồi người phục vụ nói……”

Cậu lại giơ tay nhìn đồng hồ, biểu tình bất an, “Tôi đi trước.”

Nếu còn không đi, cậu liền kháng không được dược hiệu.

Ly nước trống trơn được để lại.

Bởi vì Bùi Quang Tế không nói gì nên bị hiểu là thái độ cam chịu, dọc theo đường đi cũng không có người dám ngăn trở Tân Hòa Tuyết.

...

Bùi Quang Tế đứng dậy rời đi.

Dừng lại một chút ở cửa ghế lô, nói với bảo tiêu đi theo, “Bắt người bên trong lại thẩm vấn một chút, thẩm vấn không ra liền giải quyết, hành động bí mật chút.”

Anh lại nghĩ tới thiếu niên vừa gặp.

Câu muốn nói ra vòng ở môi mỏng, lại nuốt xuống không tiếp tục mở miệng.

Bỏ đi, ước chừng chỉ là người vô tội bị một tên ngu xuẩn liên lụy.

Bùi Quang Tế sinh ra ở khu trung tâm, chuyện bát nháo giữa hào môn với nhau dù chưa chính thức gặp qua, nghe cũng nghe qua rất nhiều.

Khi chuẩn bị bước ra khỏi nhà ăn, một người phục vụ vội vàng đi tới, tràn ngập xin lỗi, “Chào ngài, Bùi tiên sinh, vị khách ở bàn 035 nói đến chỗ ngài thanh toán.”

Bùi Quang Tế nhăn chặt mày, “Ai?”

Người phục vụ báo tên họ của Tân Hòa Tuyết, anh ta cho rằng thanh niên cùng Bùi Quang Tế có quan hệ thân mật

Thấy Bùi Quang Tế đối tên này tỏ vẻ ra nghi hoặc, người phục vụ lại miêu tả một chút đặc điểm bề ngoài của thiếu niên, cố ý thuyết minh đối phương đi ra từ ghế lô của Bùi Quang Tế.

Bùi Quang Tế đồng ý, “Ừm.”

Có vẻ hiểu biết của anh về thiếu niên có chút lệch lạc.

Lạt mềm buộc chặt?

Bùi Quang Tế một lần nữa nói với bảo tiêu: “Điều tra thân phận một chút."