Chương 15

Ôn Hinh về đến nhà, Ôn nhị tẩu đang ở phòng bếp nấu cơm, Ôn Hinh cất xe rồi đi phòng bếp giúp cô ấy nhóm bếp.

Chị dâu em chồng hai người nói chuyện, Ôn Hinh đột nhiên hỏi: "Nhị tẩu, chị cùng anh trai của em quen nhau như thế nào?

Ôn nhị tẩu không nghĩ tới Ôn Hinh sẽ hỏi vấn đề này, cô ấy sửng sốt một chút, gương mặt đỏ hồng: "Năm kia thu hoạch vụ thu trong đồ điền chúng ta có chiếu phim, anh trai em cũng đi xem sau đó hai người chúng ta như vậy mà nhận thức nhau. Sau lại không quá mấy ngày anh trai em tìm người đến nhà chị hỏi thăm, hỏi chị có muốn làm bạn không, chị liền tìm người hỏi thăm gia đình nhà chúng ta sau đó liền đồng ý. Sau nửa năm bọn chị liền kết hôn."

Ở nông thôn cùng thành phố không giống nhau, trừ phi là thời điểm quen nhau tuổi còn có quá nhỏ nếu không hiếm khi có đính hôn, thường thì đều trực tiếp kết hôn luôn.

Ôn đại ca Ôn đại tẩu gặp nhau so với vợ chồng Ôn nhị ca lãng mạn có vẻ bình đạm hơn, Ôn đại tẩu là do Trương Tú Anh nhìn trúng liền tìm người tới cửa làm mai.

Ôn đại tẩu cùng Ôn đại ca trước khi kết hôn không có nhiều tình cảm nên không thể cấp Ôn Hinh tham khảo cái gì cả, nhưng thật ra chuyện tình gặp gỡ của Ôn nhị tẩu cùng cô có chút tương tự, nhưng khi đó Ôn nhị ca cũng chỉ là nhờ người tìm Ôn nhị tẩu ra nói chuyện, căn bản là không có trực tiếp yêu cầu làm bạn giống Cố Tu Bình.

Tính toán đâu ra đấy, Cố Tu Bình cùng cô cũng chỉ mới gặp nhau có bốn lần mà thôi. Số câu hai người nói với nhau còn chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Ôn Hinh thật sự là không nghĩ thông ra vì sao khi đó không cự tuyệt. Nghĩ tới nghĩ lui, đều do gương mặt kia của Cố Tu Bình.

Ai...

Đêm nay, Ôn Hinh mang theo nghi vấn đi vào giấc ngủ, khi ngủ rất ít khi cô nằm mơ, sau khi tỉnh ngủ cô đều đã quên gần hết cảnh trong mơ chỉ nhớ rõ một đôi mắt sáng như trời sao.

Ôn Hinh lại lần nữa thở dài một hơi.

Tháng 5 mưa xuân kéo dài còn chưa có ngừng, việc ngoài ruộng đều làm khá ổn rồi vì thế ngfuy hôm nay Trương Tú Anh cũng ở nhà. Bà tự tay làm quần áo cho Ôn Hinh.

Đêm qua Bạch nhị thẩm cách vách qua nhà họ muốn giới thiệu đối tượng cho Ôn Hinh, là Ngô gia gần đây. Theo Bạch nhị thẩm nói, hắn làm quản vé tàu ở nhà ga, năm nay 22 tuổi, trên có hai anh trai, trong nhà hắn là em út, là người được quý nhất nhà. Nếu Ôn Hinh gả qua đó hai người có thể lên huyện sống, không cần phải sống cùng nhà chồng, nhìn xem có vẻ khá tốt.

Trương Tú Anh cùng Ôn Dược Quân thương lượng đã lâu, cảm thấy vẫn là có thể gặp một lần.

Ăn cơm sáng, Trương Tú Anh liền đem chuyện này cùng Ôn Hinh nói.

Chuyện gả chồng này Ôn Hinh trước nay chưa có nghĩ tới. Quá khứ khi cô còn chưa hóa hình, các cô là yêu tinh cũng không nhất thiết phải cưới gả. Sau khi trở thành người Ôn Hinh cũng chỉ nghĩ thực hiện nguyện vọng báo thù của nguyên chủ, lại làm một số việc mình thích, lại nghĩ sau khi cải cách giúp Ôn gia kiếm chút tiền giúp bọn trẻ về sau sinh ra không phải lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền.

Ôn Hinh không muốn Trương Tú Anh nhắc đến người kia vì thế liền nói với bà: "Mẹ, con hiện tại không nghĩ quen ai cả."

Trương Tú Anh không nghĩ con gá nhà mình luôn ngoan ngoãn nay lại phản bác bà, bà dừng việc trong tay lại nhìn về phía Ôn Hinh: "Hinh Hinh, con nói thật với mẹ có phải con còn nhớ đến Lâm Kiến Chương hay không?"

Ôn Hinh như thế nào cũng không nghĩ tới Trương Tú Anh lại nghĩ như vậy, cô dở khóc dở cười: "Mẹ lại nghĩ đi đâu vậy, con cùng Lâm Kiến Chương gặp nhau có vài lần con có thể nghĩ gì đến anh ta chứ? Lại nói con cũng không phải ngốc, anh ta cùng vợ trước dây dưa không rõ ràng, nếu mà con thực sự gả qua thì không biết sẽ phải chịu bao nhiêu ủy khuất đây."

Con gái nhà mình sẽ không nói dối: "Vậy con nói cho mẹ tại sao không đi gặp mặt? Con đã 20 tuổi rồi vẫn chưa lấy chồng, trong đồn điền mọi người đều đang nói xấu sau lưng kìa."

Để năm na và năm sau không giống nhau, hiện tại con gái gả chồng năm 15-16 tuổi là phạm pháp, bởi vậy đa số đều 18 tuổi lấy chồng, để đến 20 tuổi được tính là có chút chậm, nếu qua hai mươi tuổi còn chưa có gả thì những cô gái có chồng trong đồn điền có thể nói đến chết chìm trong nước miếng mất thôi.

Ôn Hinh từ khi mười sáu tuổi đã có người tới cửa làm mai, khi đó Ôn Hinh vẫn đang đi học, thành tích thực không tồi, Trương Tú Anh hai vợ chồng nghĩ muốn để cô bên mình thêm mấy năm nữa, một lần này liền tới tận khi cô 18 tuổi. Sau khi 18 tuổi Ôn Hinh vào làm công chức nhà nước, những người tới làm mai phần lớn đều là cái gì mà con trai của đội sản xuất, chính là đội sản xuất dân binh.

Trương Tú Anh cảm thấy những người đó đều không xứng với con gái nhà mình. Khi biết con gái mình cùng Lâm Kiến Chương tìm hiểu nhau tuy rằng bà không hài lòng với việc hắn từng từng ly hôn. Nhưng vóc dáng cũng cao ráo điều kiện tốt trước đó cũng không có con cái, bởi vậy Trương Tú Anh cũng không phản đối. nhà mình khuê nữ. Nhà mình khuê nữ cùng Lâm Kiến Chương nói khi Trương Tú Anh tuy rằng đối Lâm Kiến Chương là cái nhị hôn không hài lòng, nhưng vóc dáng thấp cất cao cái, hắn đằng trước cũng không lưu lại cái hài nhi, bởi vậy Trương Tú Anh cũng không như thế nào phản đối.

Làm sao nghĩ đến ngoài mặt Lâm Kiến Trương như vậy lại là lừa người đây.

Ôn Hinh nhìn Trương Tú Anh lần này nếu không giải thích rõ thì nhất định bà sẽ không bỏ qua, cô ngồi sát bà: "Mẹ, con nghe được tin tức sang năm sẽ khôi phục kỳ thi đại học. Con nghĩ muốn thi đại học."

Trương Tú Anh bị Ôn Hinh tin tức làm chấn động: "Con nói gì?" Trương Tú Anh thanh âm có chút run

Ôn Hinh lại lặp lại một lần, Trương Tú Anh nhìn chằm chằm quần áo trong tay đến phát ngốc.

Sang năm khôi phục thi đại học? Con gái bà muốn thi đại học?

Hai tin tức này cũng không biết cái nào làm cho bà càng khϊếp sợ hơn. Nhưng tốt xấu gì bà ũng không bắt cô đi gặp mặt đối tượng nữa. Này hai cái tin tức, cũng không biết cái nào càng làm cho Trương Tú Anh khϊếp sợ. Nhưng nàng tốt xấu không có lại bắt lấy Ôn Hinh làm nàng đi theo người thân cận.

Trương Tú Anh phục hồi lại tinh thần, như thế nào cũng ngồi không yên. Chờ Ôn Dược Quân trở về, tay đều còn không kịp rửa đã bị Trương Tú Anh kéo vào trong phòng.

"Sao sao, xảy ra chuyện gì?"

Trương Tú Anh đóng cửa phòng lại, lại bò đến trên giường đất đóng cửa sổ, một loạt động tác này làm Ôn Dược Quân ngây ngốc lại có chút quen thuộc. Ông còn nhớ khi còn trẻ ông cùng vợ mình nghĩ làm bậy vào ban ngày, ông chính là cũng đóng cửa lại và quan sát như vậy.

Từ sau khi sinh lão đại, hai vợ chồng già bọn họ liền không còn vô cùng lo lắng như vậy. Chẳng lữ tôn tử sắp sinh ra, vợ ông lại đang suy nghì gì đó? Chẳng lẽ câu nói nữ nhân 40 như hổ là thật sự?

"Lão bà tử, bà đây là làm gì?" Ôn Dược Quân ánh mắt có điểm phiêu.

Trương Tú Anh lôi kéo Ôn Dược Quân đến trên giường đất ngồi xuống, ghé vào tai ông đem tin tức Ôn Hinh vừa nói nói lại với Ôn Dược Quân. Tâm tư kiều diễm trong lòng Ôn Dược Quân đã hoàn toàn không còn.

Ông có thói quen khi suy tính hay sờ sợi thuốc lá: "Đây là sự thật?"

"Tôi làm sao biết được thật hay giả? Buổi sáng hôm nay không phải tôi đến nói với con gái về việc xem mắt hay sao, con gái liền nói đến tin tức này, nghĩ muốn thi đại học." Trương Tú Anh ngồi vào mép giường đất: "Lão đầu, ông nghĩ có phải con gái không muốn kết hôn nên mới tìm cớ lấy lệ với tôi?"

Ôn Dược Quân vê tẩu thuốc không nói gì, trầm tư trong chốc lát, Ôn Dược Quân nói: "Bà đi đến chỗ Bạch nhị thẩm bảo họ đem người về, nói nhà chúng ta muốn giữ Ôn Hinh bên người thêm 1 năm nữa. Sự tình thi đại học bà đừng để lọ ra ngoài. Chỉ là một năm chúng ta chờ được."

Liền tính Ôn Hinh qua loa lấy lệ với bọn họ, con gái lớn sau 20 tuổi còn chưa có lấy chồng tuy sẽ bị người ta nói, nhưng không phải còn rất nhiều người 21-22 tuổi mới kết hôn sao? Ôn Dược Quân thấy lại chờ thêm một năm cũng không có vấn đề gì.

Nhưng là nếu thật sự khôi phục kỳ thi đại học thì sẽ không giống vậy. Ôn gia bọn họ nếu có được một sinh viên thì sẽ thay hình đổi dạng.

Lão đại lão nhị đều không có thiên phú đọc sách, hai anh em bọn họ tình nguyện ở nhà gánh phân trồng trọt cũng không muốn đọc sách. Liền chỉ có mình một cô con gái yên tĩnh học tập, từ khi đi học thành tích không bao giờ rớt khỏi ba hạng đầu của lớp, ngay cả giáo viên cao trung cũng cảm khái nếu thi đại học thì nhất định con gái nhà ông sẽ vào được đại học.

Ôn Dược Quân chính mình không có bản lĩnh gì, nhưng con gái nhà mình có bản lĩnh ông làm cha cũng không thể đè nặng cô. Hôn sự này không thành thì còn có lần sau, nhưng nếu bởi vì việc hôn nhân này mà bỏ lỡ kỳ thi đại học này của con gái, ông sợ sau khi xuống mồ trong lòng cũng không yên.

Ông cũng không nghĩ đến việc sau khi lấy chồng rồi vào đại học cũng được, vì ông biết có mấy nhà chồng nào đồng ý việc này chứ.

"Ông liền để cứ để như vậy tôi xem sẽ thành cái dạng gì?" Trương Tú Anh ra khỏi phòng.

Ôn Dược Quân khi bà đi rồi mới nói thầm: "Nói rất đúng giống như bà nếu không tin tưởng còn có thể nói chuyện này với tôi không? Khẳng định vẫn sẽ đè nặng chuyện đối tượng."

Giữa trưa ăn cơm, Ôn Dược Quân lưu Ôn Hinh ở trong phòng nói chuyện, hai người nói chuyện thật lâu, buổi chiều Ôn Dược Quân ra cửa làm việc trên mặt đều mang theo ý cười.

Thu phục cha mẹ, xác định chính mình trong vòng 1 năm sẽ không bị bắt xem mắt, Ôn Hinh cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Đọc sách cũng quang minh chính đại mà đọc.

Trương Tú Anh sợ hai con dâu đối với con gái có ý kiến, liền thuận miệng nói đơn vị đang muốn tổ chức một kỳ sát hạch.

Hai chị em dâu Ôn gia tự nhiên không nói gì.

Một ngà mới lại bắt đầu, Ôn Hinh đi làm. Hôm nay bọn họ muốn xuống nông thôn đi tuần rừng vì thế Ôn Hinh trở nên bận rộn hơn. Mỗi ngày 6 rưỡi đã phải ra khỏi nhà, đi theo các đồng sự ở trạm lâm nghiệp Tân một vòng bắt đầu, Ôn Hinh đi làm. Này một vòng bọn họ là muốn xuống nông thôn đi tuần lâm, Ôn Hinh trở nên bận rộn lên. Mỗi ngày sáng sớm 6 giờ rưỡi liền ra cửa, cả ngày đi theo các đồng sự ở trạm chạy quanh rừng đô lường số liệu. Vội đến giống như con quay vậy.

Mỗi ngày buổi tối về đến nhà đều đã khuya, Trương Tú Anh nhìn thấy mặt cô gầy đi một vòng đau lòng đến không được, mỗi bữa cơm đều cho cô thêm một quả trứng gà để bổ sung dinh dưỡng.

Như thế bận rộn vài ngày, số liệu rừng đo lường xong rồi, tư liệu được sửa chữa và lưu trữ lại, Ôn Hinh lại trở nên nhàn rỗi.

Giữa trưa hôm nay văn phòng các cô nghe được một tin tức, Cung Tiêu Xã mới tới một đống sợi tổng hợp mới, nghe nói đặc biệt có màu vàng nghệ, màu sắc này thường hiếm thấy. Vì thế giữa trưa các nữ đồng chí như ong vỡ tổ hướng đến Cung Tiêu Xã.

Ôn Hinh tự nhiên theo sát trào lưu cũng đi theo. Cung Tiêu Xã biển người tấp nập, phần lớn đều là tới tranh sợi tổng hợp.

Ngươi năm thước ta ba thước, sợi tổng hợp Cung Tiêu Xã rất nhanh đã tiêu thụ xong rồi. Ôn Hinh cướp được ba thước, đồng sự của cô cũng thắng lợi trở về, mọi người cười nói trở lại đơn vị, vui vẻ thật sự.

Ăn Cơm xong, những người ở ký túc xá giống Tiền Trinh thì đều đi kí túc xá ngủ, một số người ở gần đây cũng về nhà. Nhà Ôn Hinh ở nông thôn, lại không có ký túc xá tại đơn vị vì thế cô chỉ có thể chắp chắp vá vá ở lại văn phòng.

Ôn Hinh ghé vào trên bàn ngủ, bỗng nhiên cửa sổ pha lê bị gõ vang lên, Ôn Hinh mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn, chỉ thấy Cố Tu Bình đang đứng vị của sổ, trên mặt cười giống như một đóa hoa.

Ôn Hinh cũng không tự giác mà cười theo.

Cô biết Cố Tu Bình là tới tìm cô, vì thế cũng không ngượng ngùng đứng lên đi ra ngoài.

Hai người đến trong viện nói chuyện.

Cố Tu Bình mang theo một phần điểm tâm được đầu bếp làm riêng của tiệm cơm quốc doanh.

Cố Tu Bình rất biết xem mặt đoán ý, anh nhìn thấy tình huống của Ôn Hinh tình huống liền biết cô muốn cự tuyệt anh, vì thế thực thông minh mở miệng nói chuyện trước.

"Ôn đồng chí, tôi lần này tới đây là muốn nói xin lỗi với em, lần trước tôi uống có chút nhiều rượu, vì thế nói chuyện có điểm lỗ mãng. Khoảng thời gian trước tôi có tới tìm em, nhưng nghe nói em đang đi khảo sát rừng dưới nông thôn, nên tôi muốn xin lỗi vì đến hiện tại mới nói với em. Hy vọng em có thể tha thứ cho tôi."

Ôn Hinh vốn dĩ muốn nói với Cố Tu Bình lời cự tuyệt, hiện tại anh nói rõ ràng với cô như vậy, nói do chính mình uống say nên nói sai thì lời cự tuyệt này của cô liền nói không ra.

Nếu nói ra không phải là chính mình đa tình hay sao?

Ôn Hinh chỉ có thể chậm rãi nói: "Không có việc gì không có việc gì. Lời xin lỗi của anh tôi đã nhận, anh trở về đi."

Cố Tu Bình làm sao có thể dễ dàng trở về như vậy, điểm tâm còn chưa có đưa được đâu: "Ôn đồng chí, đây là tôi đặc biệt nhờ đầu bếp làm riêng một phần điểm tâm để nhận lỗi với em, em nhất định phải nhận lấy, nếu em không nhận trong lòng tôi sẽ không yên tâm, thời điểm huấn luyện sẽ phân tâm."

Cố Tu Bình đem điểm tâm nhét vào trong ngực Ôn Hinh, không đợi Ôn Hinh cự tuyệt liền nói: "Tôi là thừa dịp nghỉ giữa trưa để ra đây, bây giờ phải trở về rồi, điểm tâm này em nhận đi."

Cố Tu Bình xoay người đi rất dứt khoát.

Ôn Hinh ôm điểm tâm trong ngực có chút cứng họng, cũng không biết đây là điểm tâm gì mùi thơm ngọt vẫn không ngừng truyền đến.

Ôn Hinh vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.