Chương 1: Hồng Lâu Thái Hoàng Thái Hậu ( 1 )

Tẩm điện Từ An Cung "Thái Hoàng Thái Hậu, người có phải là nên chải đầu rửa mặt một chút? đợi lát nữa Thái Hậu cùng Hoàng Hậu đến thỉnh an."

Kiều ma ma nhìn Thái Hoàng Thái Hậu đã ngồi ở trước giương đồng ngẫn người một hồi lâu, lại lo lắng đợi lát nữa Thái Hậu cùng Hoàng Hậu đến đây thỉnh an để các nàng ở ngoài chờ đợi thì có chút không được tốt cho lắm, cho nên vội cúi đầu hỏi.

Kiều Mộc vừa được nhắc nhở, lúc này mới nuốt xuống một bụng phẫn nộ, lập tức nhập vai nói.

"Cho bọn họ vào đi, hôm nay chỉnh trang đơn giản một chút, quần áo cũng thuần tịnh chút."

"Vâng"

Kiều ma ma cúi đầu lên tiếng.

Tiếp theo liền nghiêng mình, phất phất tay, ý bảo các cung nữ đang chờ ở thiên điện nhanh tiến vào, một lát sau, đủ loại bát đồng dụng cụ rửa mặt chải đầu, cung nữ bước đều, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, yên lặng không một tiếng động bước nhanh đi đến.

Bồn ngọc cẩm bố, nước ấm khăn bông phấn tu nhan, chờ đầy đủ mọi thứ, đây đều là các nơi tiến cống, đều là các cống phẩm tốt nhất, thậm chí ngây cả Thái Hậu đương triều cũng khó có thể được dùng tới.

Tuy rằng đồ vật đều là hàng tốt nhất, hầu hạ cũng coi như tri kỷ, chỉ là Kiều Mộc nhìn trên mặt của chính mình đầy nếp nhăn, cùng với thân thể này đã 78 tuổi, thật sự không thể nào vui vẻ mà đứng dậy.

Cô thật sự không nghĩ tới, cái mà cấp trên nói nhiệm vụ dưỡng lão, là cái nhiệm vụ như này, vốn cô còn tưởng nhiệm vụ dưỡng lão là cái nhiệm vụ không có yêu cầu gì, chỉ cần thoải mái sống cả đời là được, Kết quả thật không nghĩ tới, thật sự là đi dưỡng lão.

Cũng may là nguyên chủ yêu cầu thấp, chỉ hy vọng có thể giữ lại nhà mẹ đẻ là được.

Nhiệm vụ này đối với Kiều Mộc mà nói là như một chút lòng thành, để hòa hoãn nội tâm đang cực kì bất mãn của cô.

Nữa giờ sau Kiều Mộc cùng một đám cung nữ hầu hầu hạ hạ, từ trên xuống dưới, từ đầu sợi tóc đến cái móng tay, làm tất cả rực rỡ hẵn lên, tuy rằng là lúc nãy cô đang nói là làm đơn giản chút, nhưng trên đời này, trước nay yêu cầu phải làm càng đơn giản, càng khó mà làm.

"Bẩm Thái Hoàng Thái hậu,Thái Hậu nương nương cùng Hoàng Hậu nương nương, cùng chúng Phi Tần đã ở ngoài cung đang chờ triệu kiến!"

Kiều Mộc bên này vừa mới trang điểm xong, bên ngoài điện liền có một nữ quan vội tiến vào, hơi cong hai đầu gối nói.

"Để các nàng đến Bình An điện chờ đi, chúng ta đi"

Kiều Mộc nói xong liền vươn tay trái, kiều ma ma bên cạnh chạy nhanh tiến lên, cung kính đưa tay đỡ lấy tay trái của Kiều Mộc đem cô nâng lên.

Lúc này, bên cạnh các cung nữ bên cạnh nhanh chống thu thập tất cả đồ vật lui xuống, mặt khác một đội cung nữ ăn mặt giống nhau yên lặng không một tiếng động đi vào, đi theo sau Kiều Mộc cùng Kiều ma ma, hướng Bình An điện mà đi.

Bình An điện cách tẩm điện cũng không xa, Kiều Mộc cũng lười đi phượng liễn, liền cùng Kiều ma ma chậm rì rì mà hướng bên kia mà đi, đi được một phút, rồi mười phút sau mới chầm chậm đi vào Bình An điện.

Vào cửa điện, còn chưa kịp nhìn rõ, bên tai liền nghe truyền đến âm thanh đồng đều "thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu, Thái Hoàng Thái Hậu an khang."

Kiều Mộc giương mắt nhìn, hảo con cháu, ở giữa đại điện oanh oanh yến yến giần trăm người, phía sau Thái Hậu là một đám Thái Phi Thái Tần, theo sau Hoàng Hậu là một đám Phi Tần, hai đội hai bên cùng nhau khụy gối thỉnh an, nhưng không ồn ào

"Bình thân đi"

Kiều Mộc phất tay, cho một đám oanh oanh yến yến bình thân, liền cùng Kiều ma ma cùng mấy nữ quan tiến vào ngồi xuống ghế chủ vị của Bình An điện.

"Làm phiền mọi người đến thăm ai gia, đại diện này của ai gia hôm nay xem ra có nhiều chút nhân khí. Hôm qua ai gia nghe nói Ngô Nhi bệnh nhẹ, nhưng vẫn tốt?"

Thân phận Kiều Mộc ở chỗ đó, nói chuyện cho dù không dễ nghe bọn họ cũng không thể nói cái gì được, ngược lại còn phải thỉnh tội vì không có thường xuyên đến đây vấn an thỉnh an cô.

Lúc này lại dò hỏi thân thể của Thái Thượng Hoàng, cho nên Thái Hậu nhanh chóng hành lễ cáo tội

"Là lỗi của con, ngày sau rãnh rỗi con sẽ thường xuyên đến cung của mẫu hậu thỉnh an, mong rằng mẫu hậu không chê con phiền,

Bệ hạ uống rượu đêm khuya, trúng gió lạnh, đêm qua nữa đêm con đã mời thái y đến xem mạch, bệ hạ ăn đươc ngủ được đến sáng hôm nay đã tốt hơn nhiều rồi ạ, Là lỗi của con, con có tội."

"Ngươi thì có tội gì, chính là do nó mê rượu không yêu quý thân thể mình, ngươi thì làm sao khuyên nó được. Đứng lên đi, nhớ thường xuyên đến trò chuyện cùng ai gia."

Kiều Mộc thấy Thái Hậu này cũng không tệ, mỗi tháng tốt xấu gì cũng đến chỗ cô một chuyến, làm việc cũng tròn bổn phận, tốt hơn Thái Quý Phi kiêu ngạo, cho nên thái độ của cô cũng muốn tốt hơn một chút, không có ý trách tội.

Giọng Kiều Mộc vừa tắt bên ngoài điện truyền đến âm thanh của Thái Thượng Hoàng, giữa đại điện mọi người tức khắc nhanh chóng đứng dậy cung cung kính kính hướng tới cửa đại điện cong gối quỳ, đồng thanh thỉnh an "thỉnh an Thái Thượng Hoàng."

Chỉ có Kiều Mộc cả người vẫn chưa động, không thể không nói, thân thể này tuy rằng lớn tuổi, nhưng thân phận địa vị này thật sự làm người ta thoải mái sảng khoái vô cùng, đừng nói là Hoàng Đế, ngay cả Thái Thượng Hoàng, cũng phải cung kính nói vấn an mẫu hậu.

Có thể chân chính ngồi không nhận lễ, Thái Thượng Hoàng bước vào cũng không kêu chúng phi tần đứng dậy, mà trước khom người với Kiều Mộc một cái, được xem như nghi thức bình thường.

"Hôm qua trẫm đã làm mẫu hậu lao tâm, là lỗi của trẫm."

"Ngươi tuổi của cũng đã lớn như vậy rồi, ngày nào đó cùng Huỳnh Đế sinh hoạt tốt, dưỡng sinh chi đạo ta liền bớt phải lao tâm, mau ngồi xuống đi."

Đồ Quyến ( thái thượng hoàng đó mụi người ) không vội vã ngồi, trước bình thân cho chúng Phi Tần bình thân, sau đó mới liếc mắt nhìn một vòng, lúc này mới phát hiện, Chân Mật không có ở đây.

Liền nhíu mày hỏi.

"Ân...Chân Mật đâu rồi, tại sao hôm nay lại không có tới, là bị bệnh hay sao""Bệ hạ, hôm nay Chân muội muội sai người đến báo nói thân thể nàng bệnh nhẹ, cơ thể cảm lạnh, cho nên không thể đến đây thỉnh an, thần thϊếp cũng không còn cách nào, không thể cưỡng cầu muội ấy."

Hi Thái Hậu lúc này thần sắc giọng nói điềm đạm đi rất nhiều, tất nhiên là đối với Chân Thái Quý Phi rất bất mãn, bất đắc dĩ nói lý do của nàng ta.

"Bị cảm lạnh? nàng ta sáng nay còn làm cháo tổ yến đưa cho trẫm, bệnh này của nàng ta đến cũng quá nhanh, nếu là bệnh thật, liền cho nàng ta đóng cửa cung hảo hảo dưỡng bệnh một tháng đi, miễn cho sau này không có di chứng gì."

Đồ Quyến đến hôm nay mới biết bấy lâu nay hắn sủng ái Phi Tử thế nhưng dám giả bệnh không đến thỉnh an mẫu hậu hắn, đây là thể loại người kiêu ngạo bất hiếu gì.

Tức khắc phải trừng phạt nàng ta để phát tiết bất mãn

"Thần thϊếp tuân chỉ."

Hi Thái Hậu đáp lại bằng ngữ điệu bình thản, nhưng Kiều Mộc ở chỗ xa xa có thể mơ hồ nhìn thấy trên mặt nàng ta có chút vui vẻ.

Hiển nhiên Hi Thái Hậu cũng không ưa gì Thái Qúy Phi kiêu ngạo ương ngạnh bởi vì đối phương được thánh sủng lâu năm nên không động được đến nàng ta.

Kiều Mộc nghĩ, dù sao nhiệm vụ của lão thái thái này sớm muộn gì cũng hoàng thành, còn không bằng trước hết lấy một cái cớ, rồi nhúng tay quản chuyện trong nhà mẹ đẻ.

Lấy Chân Gia là nơi bắt đầu cũng không tồi.

"Ta nghe nói Chân gia lại làm ra chuyện nhiễu loạn gì nữa rồi."

Tâm sự nhỏ: mình lần đầu dịch có hơi bở ngỡ mong mụi người ủng hộ ><