Chương 14: Hồng Lâu Thái Hoàng Thái Hậu ( 14 )

Từ An Cung, giờ ăn tối

Đồ Minh Huy đến chỗ Kiều Mộc cùng ăn bữa tối, trên tay Hoàng Tổ Mẫu hắn có nhiều vật có thể uy hϊếp ngôi vị hoàng đế như vậy, sao hắn không thể không vội vàng đi lấy lòng.

Hoàng vị của hắn bây giờ chưa có thể nói là ổn được, lão thần phe của Thái Thượng Hoàng, cùng với mấy lão thần trong triều , thậm chí là huân quý thế gia, đều không dễ đối phó, cho nên, vì để ngôi hoàng đế của hắn càng vững chắc, hắn phải cùng Hoàng Tổ Mẫu quan hệ hòa hợp, ít nhất là lúc Hoàng Tổ Mẫu hắn còn sống làm người có thiện cảm với hắn.

Như vậy, chẳng những có thể lấy lòng Hoàng Tổ Mẫu, mà còn có thể từ mức độ nhất định nào đó trừ khử ô danh không cung kính Thái Thượng Hoàng, nhân tiện còn có thể truyền đi trong dân gian nói hiếu thuận.

Ngươi dùng thiện đi thôi!

Ăn không nói, ngủ không nói, mặc dù được coi là quy củ từ xưa, nhưng làm sao có thể thật sự không nói gì mà ăn cơm, lúc ăn cơm, nói chuyện phiếm một chút nói thì cũng rất bình thường.

Biết bao nhiêu vụ làm ăn mua bán cũng là đàm luận trên bàn ăn mà thành!

“Hoàng Tổ Mẫu, hôm nay trẫm gặp được một chuyện lạ, ngài biết Vinh quốc phủ chứ, Vinh quốc phủ bên kia hôm nay vậy mà móc sạch của cải đem trả nợ, là nợ quốc khố, chuyện này thật sự là chuyện hiếm thấy, gần mấy chục năm nay, đại thần huân quý vay tiền trong quốc khố, đến bây giờ cơ hồ không có ai trả bao giờ, hắn hôm nay mới thấy lần đầu tiên có người mang trả lại đó!

Tất nhiên là chuyện hiếm lạ rồi!

Ngài nói xem có phải hắn là bị chuyện của Chân gia dọa sợ không, hay là do nhà bọn hắn có vấn đề?”

Đồ Minh Huy vui vẻ mà cười cười, nhưng cũng đã bắt đầu hoài nghi Giả Xá trả tiền là do có động cơ, hoài nghi hắn chột dạ hay làm sao đó?

Kiều Mộc đang say xưa uống canh ngọc hoa cúc, đột nhiên nghe được Đồ Minh Huy nói đến chuyện Giả Xá vô duyên vô cớ trả tiền, động tác uống canh dừng lại một chút, sau đó cô buông bát xuống:

“Chuyện này đúng thật là hiếm thấy!

Chuyện của nhà bọn họ đúng thật là rất loạn, con cả là đương gia, còn là nhất đẳng tướng quân, vậy mà nhà cửa ruộng đất mọi thứ đều nằm trong tay người con dâu thứ hai, phu nhân của nhị đương gia, quả thật là chuyện hiếm thấy, tìm cả thế gian cũng chả thấy được nhà nào như vậy đâu, hơn nữa, hai người huynh đệ bọn họ cũng không còn trẻ nữa, vậy mà vẫn chưa phân gia.

Xem ra lần này đã làm cho hắn sợ vỡ mật!

Bệ hạ, theo như ai gia đoán lần này hắn trả bạc e rằng mẫu thân hắn vẫn chưa đồng ý qua, thiết nghĩ chuyện này là do chính hắn bí mật quyết định, hắn bây giờ nói không chừng đang ở nơi nào đó trốn rồi, không dám trở về, hay là cho hắn một cái ân trạch a, để hắn ở tạm, vì dù sao hắn cũng là người đầu tiên trả nợ trong các huân quý thế gia.”

Kiều Mộc đã trải qua nhiều thế giới như vậy rồi, kinh nghiệm đương nhiên cũng rất nhiều, cái tên Giả Xá này rõ ràng là không bình thường, bất quá hắn ra sao với cô cũng không có quan hệ, trùng sinh cũng được, xuyên qua cũng tốt, chỉ cần hắn không tạo phản là được, dạo gần đây cô cũng đang có chút chán, bây giờ có thể nhìn nhà hắn nhà náo nhiệt như vậy cũng tốt, vừa vặn sự tình của Triệu Gia gần đây còn chưa giải quyết triệt để, đang loạn từ trong ra ngoài, cô nhìn đến ngán ngẫm, thôi mặc bọn họ náo loạn một thời gian nữa đi, còn bây giờ cô rãnh rỗi nhàm chán, nghe chuyện náo nhiệt của Cổ gia bên kia một chút cũng không tệ.

Chăm sóc người cao tuổi như cô không thể để quá buồn chán, đúng không.

“Hoàng Tổ Mẫu lời ngài nói cũng có lý, đúng thật nên cho hắn cái ân điển, trẫm đúng thật là thời gian gần đây có chút khuất tất không ngó ngàng gì tới hắn, hắn làm trẫm không khỏi nhớ hắn tới trước kia, đúng là nên chiếu cố hắn một chút!”

Khi nhắc đến Giả Xá Đồ Minh Huy không khỏi nhớ đến bản thân mình, nhớ lại thời gian nửa năm trước, đoạn thời gian trước kia, hắn Cùng Giả xá đều giống nhau, cũng là loại người cầm đầu, nhìn như đang nắm tất cả quyền hành, nhưng thực tế một điểm quyền lực cũng không có, nghĩ vậy, nội tâm đối với Giả Xá hiện trạng cũng giống như mình trước kia như vậy, nên có chút cảm động, muốn cho hắn chút ân huệ a.

“Cũng là do hắn không tự mình đứng lên thôi!

Chữ hiếu, đúng là nên có, nhưng hiếu thuận đến mức như vậy là ngu xuẩn, người ta nói, đánh tiểu trượng thì chịu, đánh đại trượng thì chạy, đây mới là chữ hiếu, nếu thật sự đánh ngươi bị thương, hay là đánh chết, nếu phụ mẫu không đau lòng, thì là phụ mẫu không từ, cần gì phải hiếu thuận?

Phụ từ tử hiếu, phụ phải từ tử mới hiếu được a!

Phụ hoàng ngươi tuy rằng có thể không được từ cho lắm, nhưng lúc đó nó có thể nhường ngôi ngươi, có thể thấy được ngươi lúc đó ở trong lòng nó vẫn là người hiếu thuận nhất, bây giờ nó bị trúng gió liệt nửa người, nếu ngươi không có việc gì đi gặp hắn một chút thì tốt, chỉ hi vọng hắn có thể tự mình hiểu rõ thôi, nếu cứ mà nghĩ mãi mà vẫn tức giận như vậy, thì thân thể của hắn e rằng chỉ có thể càng ngày càng kém đi thôi!

Bình thường phụ tử các ngươi tranh chấp cũng không sao, thế nhưng hai người các ngươi cung không nên mặc cho phe phái của mình tranh chấp, một chút sơ sẩy liền có khả năng khiến cho cả triều đình chấn động, nếu mà thế lực các nơi nổi dậy mà nói, thì sẽ không biết bao nhiêu đại thần người mất đầu mất nhà, nói không chừng còn có thể khiến cho các vương gia khác tăng thêm dã tâm, bọn hắn cho hắn có hi vọng, sợ lúc đó nếu mà tranh chấp, ai gia phải vì để tránh cho những tranh chấp này, ai gia cũng chỉ có thể làm một người mẫu thân không tử tế mà thôi.

Ngươi cũng nên dụng tâm hơn trong việc nuôi dạy con cái của ngươi chút, nên buông tay thì buông tay, nên lập thái tử thì liền lập thái tử, đừng cứ phải phải trái trái, điều đó chỉ tạo thêm niềm tin cho các vị hoàng tử khác tranh giành ngôi vị mà thôi, nếu ngươi từ đầu tới cuối phân vân không biết chọn ai, cuối cùng chỉ sợ huynh đệ tương tàn a, cũng là trước đây ai gia không có dạy tốt nhi tử của mình, nếu không sao lại thành ra như vậy!

Thôi, không nói những thứ này không vui!

Mau ăn cơm đi!”

Kiều Mộc nói một chút, cũng không khỏi cảm khái một hồi, bất quá cô cũng không muốn nói nhiều, rất nhanh liền dừng lại.

Tiếp tục uống canh của mình.

Có mấy lời, chỉ nói một hai câu là đủ rồi, nói nhiều quá sẽ khiến người chán ghét phiền chán.

Đồ Minh Huy nghe xong những lời này, liền rơi vào trầm tư, cảm thấy hoàn toàn chính xác, nếu như không phải trước kia phụ hoàng sống chết không buông quyền lực, thì làm sao hắn và phụ hoàng có kết cục như ngày hôm nay, chuyện này cũng tương tự như những lời hoàng tổ mẫu nói, chẳng qua là có chút khác nhau mà thôi.

Bất quá có mấy lời hắn cũng không tiện nói với Hoàng Tổ Mẫu được, con trai hắn bây giờ vẫn còn nhỏ, lúc này cũng chỉ có thể suy nghĩ trong lòng một chút, nhân tiện xem xét đưa ra cách giải quyết trước, hắn dự định sẽ lập thái tử sớm, miễn cho sau này lại tranh đấu không ngừng, cũng miễn cho các nhi tử khác của hắn sinh ra tâm tư không nên có, đến lúc đó chỉ càng tăng thêm mấy cái rắc rối mà thôi.

Sau đó bàn ăn liền rơi vào trầm mặc.

Sau khi ăn xong bữa tối Đồ Minh Huy trở về, liền viết hai đạo thánh chỉ, một đạo là khen ngợi Giả Xá, ban thưởng ít đồ cho hắn, một đạo là lập trưởng tử của hắn thành thái tử!

“Bệ hạ, cái tên Giả Xá này có tài đức gì, sao có thể đem thánh chỉ sắc phong và thánh chỉ khen thưởng hắn đi tuyên cáo cùng một ngày chứ, cái này...... Cái này thật sự là......”

Sau khi Ngụy Tường cất kỹ hai đạo thánh chỉ, thật sự là vì có chút bất bình cho thái tử, thánh chỉ sắc phong thái tử là chuyện tốt, nhưng sao có thể cùng tên xú tiểu tướng quân Giả Xá kia cùng tuyên cáo trong một ngày chứ?

Thật sự là không duyên cớ kéo tự hiên hạ thấp cấp bậc của thái tử mà.

Đồ Minh Huy dừng một chút, cười nói:

“Ngươi không nói thì ta đã quên, cái tên giả xá này năm đó chọn sai người phò tá, đích thật là không nên để hai đạo thánh chỉ này tuyên cáo cùng một ngày, cảm giác sẽ không quá may mắn|Cát Lợi cho lắm.

Trời còn sớm, ngươi phái mấy Tiểu Thái giám, đi nhanh trong đêm, đem thánh chỉ cùng đồ ta ban thưởng đem đến nhà hắn đi thôi, còn lệnh sắc phong thái tử thì để lên triều sáng mai mới tuyên cáo.”

“Bệ hạ anh minh!”