Chương 18: Hồng Lâu Thái Hoàng Thái Hậu ( 18 )

Được rồi, hôm nay nói đến đây thôi, nên truyền bữa tối được rồi, ai gia có chút đói bụng!”

“Dạ! Nương nương!

Hôm nay bên ngự thiện phòng có một lô vải thều từ Lĩnh Nam tới, không biết nương nương có muốn dùng không ạ?”

Kiều ma ma tuy không phải là đại quản gia, nhưng hiểu biết các thông tin sự việc trong cung, thì bà cũng không kém hơn quản gia là mấy, Kiều Mộc yêu thích gì và bắt đầu hơi không thích thứ gì bà đều mau chóng nắm bắt kịp, cho nên hôm nay biết ngự thiện phòng mới về một lô vải thiều từ Lĩnh Nam tới, bà lập tức dặn dò ngự thiện phòng chọn một một giỏ tốt nhất đưa đến Từ An Cung.

Đặt ở trong một cái giếng cổ ướp lạnh ở sau Từ An Cung, để đến buổi tối là vừa ăn, vừa mát lạnh vị thanh trong lại ngon miệng Hương vị ngọt ngào trong cổ họng, dịu nhẹ lại sảng khoái.

.............

Lúc trước có nói qua, ở trong cung không có chuyện gì được gọi là bí mật tuyệt đối, chuyện ở Từ An Cung cũng không ngoại lệ, mặc dù không thể truyền tất cả đến tai Đồ Minh Huy, nhưng vẫn hiểu đôi chút tình huống thế nào, bởi vậy, Đồ Minh Huy cũng biết Kiều Mộc muốn nghe chuyện bát quái của Cổ gia để giải sầu.

Vì thế, nên sau khi hắn dùng bữa tối xong, mới nhớ tới mấy cái sổ con, muốn lật xem xem trong mấy cái sổ con này có chuyện gì liên quan tới Cổ gia hay không, nếu có hắn cũng có thể kể cho hoàng tổ mẫu cùng nghe, lúc này, hắn với nhìn thấy sổ con của giả xá đã trình lên từ lâu.

Tuy lúc hắn xem được lời thỉnh cầu của Giả Xá cũng đã qua hơn nữa tháng, nhưng không sao, thiên tử bận rộn chuyện này cũng thực bình thường, nhưng không thể không nói, Đồ Minh Thấy Giả Xá có quyết định này cũng thật là mừng cho hắn.

“Phải xin trẩm cho người đến khám xét nhà, tên tiểu tử này cũng không có chút khách khí nào với nhà hắn a, thôi, cũng là do bản thân hắn trước kia tự làm mình xui xẻo!

Ngụy tường, đem sổ con của Cổ tướng quân đưa đến lễ bộ, trẫm thỏa mãn lời thỉnh cầu của hắn, để lễ bộ giúp nhà hắn thay một cái bảng hiệu, đem biển hiệu Vinh quốc phủ đổi thành phủ nhất đẳng tướng quân, còn nữa kêu lễ bộ nhân tiện giúp hắn dọn dẹp chuyện nhà một chút.

Có những người phải ra ngoài thì nên ra ngoài, tu hú chiếm tổ chim khách là không được, trong mắt không có triều đình luật pháp?”

Mặc dù chuyện Giả xá mặt dày uất ức khóc lóc kể lể, hắn cũng không quá để tâm, Đồ Minh Huy khinh thường mấy kẻ nhát gan không dám phản kháng, nên hắn cũng không muốn quan tâm, đến chuyện nhà Giả Xá làm gì, nhưng chuyện tu hú chiếm tổ chim khách làm Đồ Minh Huy cực kỳ không vui, bây giờ hắn là Hoàng Đế, tự nhiên cũng phải để ý quy củ, chuyện nào phải ra chuyện nấy, thử hỏi gia chủ nào lại không được vào nhà chính, càng không nói tới việc không cho vào từ đường, cùng với chuyện hắn làm hoàng đế mà không được ngồi trên long ỷ thì có gì khác nhau?

Ngoài sáng thì chuyện của Giả Xá và hắn không giống nhau, nhưng góc tối thì lại giống nhau.

Ngụy tường một bên tiếp nhận tấu chương của Giả Xá, một bên nhỏ giọng nói.

“Dạ! Bệ hạ, Cổ gia còn có chuyện này, nô tài không biết có nên nói hay không?”

“Có chuyện gì? Nói đi!”

Đồ Minh Huy ngồi xuống hỏi.

“Bẩm bệ hạ!

Sau khi xét nhà Chân gia, nhà bọn họ không phải có một danh sách tài sản không rõ ở đâu sao? Gần đây nô tài tra được tung tích hướng đi của khối tài sản đó, có một số lượng vàng bạc đi ra từ Vinh quốc phủ vào Chân gia, bất quá Cổ tướng quân của Vinh quốc phủ hình như không biết chuyện này, bởi vì người làm là nhị phòng Vương thị Vinh quốc phủ, trước mắt toàn bộ sự việc của Vinh quốc phủ đều do Vương thị quản.

Hơn nữa nô tài còn tra được, Vương thị hình như ở bên ngoài lợi dụng con dấu của Cổ tướng quân đi cho vay nặng lãi và dàng xếp tố tụng ở bên ngoài, đất tổ của Cổ gia hình như cũng bị Vương thị kia bán sạch hết, cụ thể, bởi vì đất tổ của Cổ gia ở Kim Lăng, cho nên ít được để ý , không biết Cổ mẫu biết chưa.”

Giả xá cho Lưu công công khối kia noãn ngọc kia, về sau được Lưu công công chuyển giao cho Ngụy Tường, Ngụy Tường tự nhiên cũng cảm thấy giả xá làm người cũng không tệ lắm, lúc nói chuyện cũng giúp hắn nói vài ba câu tránh bớt tội.Đồ Minh Huy nghe xong có chút trợn mắt hốc mồm:

“Vương thị nàng ta chỉ là một vị phụ nhân, không ngờ nàng ta cũng dám có can đảm đó, cũng không đúng, nàng ta chỉ là một phụ nhân bình thường sao lại có lá gan lớn như vậy, chẳng lẽ sau lưng nàng ta có người nào đang sai khiến sao?

Là Giả Chính hay Giả Xá?”

Theo như luật pháp, tội dàn xếp tố tụng và đi cho vay nặng lãi, đều là tội cực kỳ nghiêm trọng, nếu khắc nghiệt mà xử trí có thể lấy hai tội này, kết hợp lại cũng có thể phán tử hình, còn việc mua bán đất tổ việc này tuy không phạm pháp, nhưng nếu người trong tông tộc mà biết, theo như quy chế tổ tông của các gia tộc mà trẫm biết sẽ bị đánh chết tại chỗ, làm vậy dù có truyền ra ngoài cũng không có ai nói gì, bởi vì đây là gốc rễ của tông tộc, còn bán đất tổ đi rồi thu vào túi riêng để dùng, thì đây cũng không khác gì cướp đoạt tài sản.

Đồ Minh Huy xem thế nào cũng cảm thấy đây không phải là việc một vị phụ nhân có thể làm được, cảm thấy sau lưng nàng ta có thể còn có những người khác chỉ dẫn.

Ngụy tường cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ nói:

“Bệ hạ, kẻ ngu ngốc không sợ chết a!

Nàng ta không biết, tất nhiên là không sợ, nghe nói Vương gia từ trước đến nay cho rằng nữ tử không tài mới là đức, tứ thư ngũ kinh, sách luật pháp các loại từ trước đến nay chắc chắn nàng ta không được học, chỉ sợ cả sách nữ giới cũng không được học nhiều, cho nên chỉ sợ là Vương thị thật sự là không biết những thứ này tội lớn bao nhiêu!

Hơn nữa Vương thị còn rất tham tài, theo điều tra của chúng ta, nàng quản gia những năm này ước chừng đã bỏ túi Cổ gia không dưới 10 vạn lượng bạc, hình như là dùng phân nữa đưa vào nội cung, cho cái người gọi là Nguyên Xuân nữ quan, nghe nói là dùng để khơi thông quan hệ!”

Đồ Minh Huy sững sờ hồi lâu, hắn thật đúng là chưa từng nghĩ tới còn có người ngu ngốc nên không sợ như vậy, bất quá nghe cũng có đạo lý, qua một hồi lâu, giọng hơi khàn khàn nói:

“Một vị phu nhân đi quản gia, mà có thể bởi vì lòng tham lam mà tham nhiều bạc như vậy, ngươi nói nội vụ phủ nếu tham lam thì sẽ tham bao nhiêu bạc, hộ bộ cũng vậy?

Thiên hạ này có bao nhiêu người tham lam?

Giả Xá trả tiền, đã phải muốn dọn sạch của cải trong nhà đem ra trả, chỉ vì một người tham lam mà đã như thế, một cái gia tộc đã như vậy rồi, huống chi một quốc gia, Quốc khố rỗng tuếch, đại thần huân quý thế gia lại ăn no chẳng quan tâm đến!”

Từ chuyện nhỏ trong một gia tộc, đến một cái án lớn liên quan tới quốc gia đại sự, năng lực liên tưởng của Đồ Minh Huy tương đối mạnh, lập tức liền từ chuyện nhà Cổ gia liên tưởng đến tình huống của toàn bộ quốc gia, quốc gia dùng tiền vào việc quốc gia, làm cho nhân dân ấm no, kho bạc của bọn họ không ai động tới, mà bọn họ còn trộm quốc khố để làm đầy kho bạc của mình, thật sự là đem nhân tính đánh mất, gia tộc đã vậy thì quốc gia còn thế nào nữa, nếu có chiến loạn mà quốc khố trống rỗng thì chẳng phải sẽ loạn sao.

Chương sau mình sẽ cho ra liền mấy chương để end thế giới này đến với TG tiếp theo.