Chương 29: Nông Gia Thái Bà Bà ( 6 )

Nói xong, Kiều Mộc liền để Kiều Dung ngồi một mình ở phòng khách, cô đi vào phòng ngủ, làm bộ làm tịch tìm kiếm một phen, sau đó lấy từ trong kho hàng của nông trại xí nga, lấy ra một chậu châu báu, từ chậu châu báu mò bên trong lấy ra hai lượng vàng.Cô cầm thỏi vàng nhỏ nhìn nó:

“Cái này không được, vàng này độ tinh khiết quá cao, hơn nữa nhìn cũng quá tinh xảo, sẽ rất khó để giải thích.”

Nghĩ tới đây, Kiều Mộc liền đem thỏi vàng nhỏ kia thả trở về, tiếp tục mò trong kho hàng một hồi lâu, cuối cùng, chọn lấy một cây nhân sâm năm mươi năm tuổi, sau đó để xưởng gia công bào chế, chế biến lại, sau khi bào chế tốt mới lấy ra để trong một cái hộp gỗ, cô đem ra ngoài.

Đi đến bên cạnh Kiều Dung, đem hộp gỗ đưa tới chỗ hắn:

“Đây là đồ vật ta cất giữ lâu nay, ngươi cầm đem đi bán, không biết là bao nhiêu, nhưng chắc chắn phải hơn 200 tệ, ngươi có thể dùng số tiền này để xây phòng.

Cái nhà này là ta lưu cho Tam nhi, tuyệt đối không thể làm phòng tân hôn cho nhà các ngươi được, nếu không có việc gì nữa, thì ngươi cũng nên trở về đi thôi!”

Nguyên chủ đối với nơi này vô cùng xem trọng, thậm chí vẫn luôn mộng tưởng tiểu nhi từ nhà bà sẽ ở nơi này kết hôn có con có cháu, cho nên Kiều Mộc đương nhiên không thể đem nơi này cho hài tử nhà lão đại hắn làm nơi ở sau khi kết hôn được, huyền tôn cũng không được.

Nên thà tình nguyện đưa tiền, chứ tuyệt đối không cho căn nhà này.

“Nương, cái này...... Ngài......”

Kiều Dung trong lúc nhất thời tay chân có chút luống cuống, nhận cũng không được, mà không nhận cũng không được, con mắt còn len lén nhìn lên sắc mặt của Kiều Mộc.

“Để cho ngươi cầm thì ngươi cứ cầm đi!”

Cũng chính là bởi vì thời đại này không có nơi để làm việc kiếm tiền, tất cả phương pháp kiếm tiền cơ hồ đều bị ghi vào bên trong hình pháp, cho nên Kiều Mộc mới có thể nguyện ý cầm cây nhân sâm ra, để giúp đỡ hắn, nếu là thời đại khác, đổi thành thập niên 90 hoặc những năm tám mươi, vậy cô sẽ chỉ mắng một tiếng đáng đời, sau đó liền đuổi hắn ra ngoài.

“Nương, con......đồ vật này người con không thể cầm, ngài coi như hôm nay con chưa từng tới a!”

Kiều Dung thật sự là vô cùng ngượng ngùng không muốn tiếp tục nói nữa, vốn là tới đây để nói với nương là hắn muốn mượn phòng ở thì đã vô cùng xấu hổ rồi, kết quả Kiều Mộc lại còn cầm đồ vật mà cô áp dưới đáy hòm ra đưa cho hắn, để hắn đem đến trạm thu mua bán đổi lấy tiền, càng làm cho hắn cảm thấy xấu hổ hơn, xấu hổ không chịu nổi.

Nói xong liền muốn chạy đi.

Kiều Mộc nhìn thần sắc biến hóa của hắn liền biết, hôm nay hắn đúng là đã vào cùng đường mạt lộ nên mới có thể tới đây, suy cho cùng cũng là nhi tử của nguyên chủ, có thể thật không quan tâm, không giúp đỡ sao?

Nên cô vội vươn tay níu hắn lại:

“Được rồi, ngươi mang đồ vật này đi cho ta!

Đúng rồi, tiền bán được từ nhân sâm, sau khi ngươi mua nhà xong, nếu còn dư lại thì nhớ lên thị trấn mua về cho ta ít lương thực dự trữ, ta bây giờ cũng đã lớn tuổi rồi, ăn lương khô không thoải mái, ta dự định ở nhà dùng nồi đất, nấu một chút cháo uống một chút.

Thôi, đừng ngại làm gì, người cầm đồ vật đem trở về đi, thừa dịp bây giờ chưa phải lúc nông nghiệp bận rộn, kêu bọn nó nhanh chóng kết hôn, nếu mà để đến đầu tháng sáu, tháng bảy, thời điểm bận rộn thì có ai ở không mà giúp nhà các ngươi xây phòng đâu a?”

Vừa nói vừa cứng rắn, đem hộp gỗ nhét vào trong ngực Kiều Dung.

“Nương, đa tạ người, cũng là do con vô dụng!”

Kiều Dung vừa nói vừa lau nước mắt, là một đại nam nhân, dáng người to cao oai vệ, thế nhưng bây giờ lại vừa nói vừa khóc.

“Tốt tốt, con ta con mau trở về đi thôi!

Ta già rồi cần ngủ sớm, mau về đi đừng quấy rầy ta.”

Kiều Mộc thật sự là không muốn nhìn thấy một người mặt mũi đã đầy nếp nhăn, dáng người to cao da đen đen, lại ở trước mặt cô khóc sướt mướt gọi cô là mẹ, thật sự là hoảng lắm luôn đấy, thấy hắn nhận lấy hộp gỗ, liền nhanh chóng đuổi hắn đi.

Kiều Dung không dám cãi lời Kiều Mộc, chỉ có thể rất ủy khuất ra khỏi nhà cô, đứng trước của nhà Kiều Mộc trầm tư rất lâu, sau đó cuối cùng nới mang theo hộp gỗ trở về.

Nhà Kiều Dung

Từ lúc Kiều Dung ra khỏi cửa Vương Đào liền đứng ở cửa trông mong , hy vọng Kiều Dung có thể mang tin tức tốt trở về, nếu có thể mượn được phòng của lão thái thái, ở trong đó còn dư bốn năm gian gian phòng, chỉ cần dọn dẹp một chút, cũng đủ để cho những tằng tôn của nàng kết hôn, ít nhất mười mấy hai mươi năm không cần lại lo lắng về vấn đề không đủ phòng ở.

Đợi khi thấy bóng dáng Kiều Dung từ xa xa trở về, Vương Đào liền vội vàng chạy nhanh đến nghênh đón, đương nhiên, thời điểm đi tới cũng không đã quên cẩn thận quan sát sắc mặt Kiều Dung một chút, muốn thông qua sắc mặt Kiều Dung sắc đoán được chuyện thành hay bại.

Mà sắc mặt Kiều Dung lúc này nhìn cũng không thể đoán ra được, có hối hận, có ảo não, cũng có xấu hổ, nhưng ở trong những thứ cảm xúc xoắn xuýt này mơ hồ còn có chút mừng rỡ, nhiều cảm xúc như vậy quấn quýt nhau, làm cho sắc mặt của hắn rất khó nhìn, thậm chí mơ hồ cũng có cảm giác dữ tợn.

“Lão đầu tử, chuyện như thế nào rồi?

Nương bà ấy nói thế nào?”

Vương đào đi đến bên cạnh Kiều Dung, vội hỏi.

Kiều Dung lắc đầu:

“Không được, nương nói, nhà kia phải để lại cho tiểu đệ, bất quá, nương cho ta cái này!”

Nói xong, Kiều Dung liền đưa hộp gỗ trong tay đưa cho Vương Đào, trong lòng có chút không muốn, coi như hắn không biết nhìn nhân sâm, những cũng biết nhân sâm trong hộp này rất quý, rất có thể là mẹ hắn giữ lại dùng để giữ mạng, là đồ vật áp dưới đáy hòm của bà, không nghĩ tới bây giờ phải vì cự tuyệt cho tằng tôn nhà hắn nhà để kết hôn, mà phải nhịn đau lấy ra.

“Không được?

Nương bà ấy còn có thể có vật gì tốt!”

Vừa nghe hai chữ không được, sắc mặt Vương Đào lập tức liền khó coi, coi thường đưa tay tiếp nhận cái hộp gỗ kia, tùy ý mở ra, mượn tia sáng mờ nhìn lướt qua, cười nhạo nói:

“Một cây thô sợi cỏ này mà ngươi cũng ôm vào ngực, ôm như ôm bảo bối, mẹ ngươi cũng không cảm thấy ngại sao!

Huyền tôn kết hôn mà không biết ngại đưa cái đồ chơi này qua sao!”

Bởi vì Vương Đào cho tới bây giờ vẫn không thể nghĩ tới chuyện trong tay lão thái thái này sẽ có vật gì tốt, cho là trước đây thời điểm chia gia sản, phân nhà, cho nên căn bản cũng không cảm thấy trong hộp này có loại nhân sâm tương đối trân quý gì, chỉ cho nó là là rác rưởi.

“Ngươi câm miệng lại cho ta!

Đây chính là nhân sâm đồ vật nương áp đáy hòm, nương nói với ta, thứ này đem bán ở trạm thu mua cũng có thể bán hơn 200 tệ, nếu là có thể tìm được người mua tư nhân, giá cả hẳn có thể bán càng cao hơn!

Ngày mai ngươi xin phép nghỉ giúp ta, ta đi trên trấn xem một chút, xem có thể hay không bán nhân sâm này đi.”

Kiều Dung trừng mắt nhìn Vương Đào, phân phó nói.

Vương Đào cả kinh, trong lòng không dám tin:

“Cái này làm sao có thể?

Ngươi đừng có bị mẹ ngươi gạt, nhà các ngươi chỉ là nhà nông, ở đâu ra nhân sâm giấu dưới đáy hòm? Ngươi cho rằng mẹ ngươi là thế gia đại gia tiểu thư sao? Ngươi cầm cái này mà đi tới trạm thu mua nói chuyện muốn bán nhân sâm, coi chừng còn bị người ta đánh cho.”

Nơi này toàn dân nghèo, thuốc thảo mộc bình thường còn chưa từng được ăn qua, ở đâu ra nhân sâm, mọi người đều biết nhân sâm là loại dược liệu trân quý vô cùng, huống hồ ấn tượng ban đầu của Vương Đào đối với Kiều Mộc là nghèo khó, thật sự là in sâu trong tìm thức, căn bản không cho rằng Kiều Mộc có thể lấy ra loại dược liệu trân quý như vậy.

“Ta kêu ngươi ngậm miệng ngươi không nghe thấy sao?

Hồi nhỏ ta đã gặp nhân sâm qua rồi, nó chính là trông như vậy.

Ngày mai ta đi trạm thu mua liền biết, cho nên ngươi đem miệng ngậm lại cho ta, ngươi không nói cũng không ai bảo ngươi câm, hôm nay coi như không có việc này biết chưa?”

Kiều Dung không tính đem chuyện này nói ra bên ra ngoài, cho nên lập tức lại nghiêm túc dặn dò.