Chương 12: Kí chủ uống say bị ăn sạch sẽ (H)

Sinh nhật đã đến rất gần, ngày hôm sau bọn họ liền chuẩn bị xuất phát, bởi vì Vương Chiêm Khải sớm đã thông báo trước, trên đảo được trang trí rất tốt, nơi nơi đều là đèn màu cùng bản hiệu chúc mừng sinh nhật.

Vương Biên Ánh nhân tiện còn được đi du thuyền, cảm giác vô cùng hứng thú, khi nhìn thấy hòn đảo thậm chí kích động có chút không kiềm chế được.

Cậu cảm thấy đó là sinh nhật tuyệt vời nhất mà cậu có thể tượng tượng, du thuyền khổng lồ, hòn đảo tràn ngập ánh đèn, bãi biển, cùng với bữa tiệc hải sản.

Trên biển thậm trí còn có đường hầm dưới nước, san hô và cá mập dường như đều nằm trong tầm tay, chỉ tiếc là dưới biển rất nguy hiểm, cho nên Vương Chiêm Khải không cho phép cậu xuống biển bơi.

Buổi tối, Vương Chiêm Khải còn đưa cho cậu chai sâm panh và rượu vang đỏ, trước kia đối phương không muốn cho cậu uống, cứ thế có chút đắc ý, Vương Biên Ánh rất nhanh liền choáng váng.

Vừa mới bắt đầu cậu vẫn còn tỉnh táo, ước nguyện xong thì thổi nến, chóp mũi cũng bị Vương Chiêm Khải bôi đầy kem, liền biến thành đại hoa miêu.

Chẳng qua sau khi ăn bánh kem, Vương Biên Ánh gần như mơ hồ cái gì cũng không biết, đứng cũng không vững ngả vào trong lòng ngực Vương Chiêm Khải.

Nhìn khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt mang theo nước nhẹ giọng thở dốc của Vương Biên Ánh, đáy mắt Vương Chiêm Khải liền trầm xuống, chỉ cần nghĩ đến hôm nay mình sẽ ăn “Bữa tiệc lớn” này như thế nào, hắn liền cảm thấy hạ thân chướng đến phát đau.

Chẳng qua Vương Chiêm Khải vẫn là có một tia nhân từ, không có ở trên bàn cơm trực tiếp ăn tiểu dính bao, hơn nữa còn hỏi Vương Biên Ánh: “Biên Ánh đã ước cái gì?”

Hắn sẵn sàng làm mọi thứ trong khả năng của mình để giúp ước nguyện của cậu thành hiện thực.

“Ước gì?” Có chút mơ mơ màng màng ngẩng đầu, Vương Biên Ánh nghiêng đầu khó khăn nhớ lại, “Là…… Hy vọng anh có thể hạnh phúc……”

“……”

Bàn tay đang nắm chặt Vương Biên Ánh đột ngột thu lại, Vương Chiêm Khải cúi đầu, thanh âm có chút khô ráo: “Anh nào?”

“Người nào, anh trai?” Tựa hồ cảm thấy như vậy vấn đề rất kỳ quái, Vương Biên Ánh hỏi ngược lại, “ Tôi còn có một người anh nữa không nhỉ? Tôi dường như chỉ có một anh trai……”

“……”

Đem Vương Biên Ánh hoàn toàn kéo vào trong lòng ngực, Vương Chiêm Khải trầm giọng nói: “Anh sẽ hạnh phúc, em vĩnh viễn ở bên cạnh anh, anh sẽ vĩnh viễn hạnh phúc.”

“Thật không? Kia, cũng được”

“Đúng vậy, nếu Biên Ánh đã đáp ứng rồi thì không thể nuốt lời.”

“Nga……”

Cả người bị bế lên, Vương Biên Ánh ôm lấy cổ Vương Chiêm Khải, nhìn cảnh tượng chung quanh, trong mắt tràn ngập tò mò.

Thẳng đến bị đặt lên giường, quần áo bị từng chút từng chút cởi bỏ, Vương Biên Ánh cúi đầu, có chút nghi hoặc: “Ca ca, anh đang làm gì vậy?.”

Yêu thương khẳng định là yêu thương, nhưng bắt nạt vẫn là muốn bắt nạt, nhìn ánh mắt khó hiểu của Vương Biên Ánh, Vương Chiêm Khải liền nói: “Anh đang chuẩn bị.”

“Chuẩn bị cái gì?”

Cười khẽ một tiếng, Vương Chiêm Khải vui lòng giải thích: “ Ca ca sẽ có một buổi biểu diễn phụ.”

“…… Ân?”

Tựa hồ nghe không hiểu, Vương Biên Ánh phát ra âm thanh chất vấn, miệng liền bị ngăn lại, tiểu dính bao ngây thơ mờ mịt trừng mắt nhìn hắn, Vương Chiêm Khải liền nhịn không được muốn hôn lên, động tác phái dưới không dừng lại.

Cơ hồ có thể nói là lần đầu tiên hôn môi, ít nhất cũng là lần đầu tiên trong trạng thái thanh tỉnh, Vương Biên Ánh rất sợ hãi, cơ hồ không hề bố trí phòng vệ, “thổ dân” nhẹ nhàng xông vào, cuốn lấy cậu không biết làm sao.

Đầu lưỡi bị câu lấy hút một chút, Vương Biên Ánh liền theo bản năng muốn đem lưỡi Vương Chiêm Khải đẩy ra, chỉ tiếc sức lực không đủ, chỉ có thể mềm như bông áp vào ngực đối phương.

Hàm trên bị vô tình liếʍ láp, Vương Biên Ánh kịch liệt rùng mình, trong miệng nhịn không được phát ra âm thanh hàm hồ kháng nghị.

“Ngô ca, ca……”

Rõ ràng ban đầu Vương Chiêm Khải không cho phép cậu gọi hắn là anh trai, nhưng hiện giờ hắn lại cảm thấy từ trong miệng Vương Biên Ánh nói ra hai chữ ca ca lại đáng yêu như vậy, làm người muốn yêu thương.

Sa khi buông ra, Vương Chiêm Khải vươn tay chạm vào môi Vương Biên Ánh, thanh âm mê hoặc mà ôn nhu: “Ca ca ở đây.”

“Ân……”

Xuất phát từ tín nhiệm đối với Vương Chiêm Khải, Vương Biên Ánh tuy rằng không biết tình huống hiện tại là gì, nhưng vẫn là cảm thấy rất có cảm giác an toàn.

Chỉ cần có anh trai ở đây, mọi thứ đều an toàn.

Lúc trước sợ bị Vương Biên Ánh phát hiện, Vương Chiêm Khải mỗi lần hôn môi đều rất kiềm chế, bất quá hắn chịu đựng thật lâu, hiện giờ cuối cùng có thể buông ra, hắn liền nhịn không được muốn ghi lại dấu vết của chính mình trên người tiểu dính bao.

Hắn muốn cho thân thể tiểu dính bao từ trong ra ngoài, mỗi một tấc đều mạng theo dấu vết cùng hơi thở của hắn.

Chẳng qua Vương Biên Ánh tựa hồ không thích ứng lắm, muốn giãy dụa, tránh đi liếʍ láp nơi hầu kết của Vương Chiêm Khải, trong miệng phát ra âm thanh mềm mụp.

Một bên hôn môi, một bên Vương Chiêm Khải còn thử thăm dò muốn giúp Vương Biên Ánh khuếch trương, có thể là bởi lúc trước đã được dạy dỗ kỹ càng, đưa vào một ngón tay Vương Biên Ánh cũng không phản ứng gì, khi ngón tay thứ ba đưa vào, lông mày liền nhíu lại.

Sợ tiểu dính bao bị thương, Vương Chiêm Khải khuếch trương thập phần kiên nhẫn, Vương Biên Ánh lại cảm giác có chút không dễ chịu, sau khi côn ŧᏂịŧ chậm rãi đứng lên, cậu liền muốn duỗi tay sờ sờ, lại bị đè lại.

Vương Chiêm Khải thích xem tiểu gia hỏa bị hắn lộng tới bắn ra.

Bởi vì không thể tự mình sờ, Vương Biên Ánh chỉ có thể ủy khuất cuộn mình lại, nhưng lại không thể, đùi bị Vương Chiêm Khải dùng chân giữ lại

Cậu giống như một con cừu non bị mắc kẹt, căn bản không biết trốn đi đâu, bị sói xám đè ở dưới thân, từng chút từng chút nhấm nháp.

Dường như cũng không có ý định dùng ngón tay làm tiểu dính bao bắn, Vương Chiêm Khải cũng không có chạm vào chỗ mẫn cảm của đối phương mà là chờ đến khi hậu huyệt đủ mềm mại, liền chuẩn bị ăn món chính.

Đem quần áo của mình cởi ra, vật cứng đằng trước cũng sớm đã dựng đứng thẳng tắp, tựa hồ không thể nào chờ nổi.

Nhìn thấy Vương Biên Ánh ngây người nhìn mình, Vương Chiêm Khải nhịn không được ngực nóng lên: “Ca ca muốn thao em.”

Khó khăn lắm mới phân tích được Vương Chiêm Khải đang nói cáo gì, thẳng đến khi hậu huyệt bị vật cứng cho vào gần hết, đôi mắt Vương Biên Ánh mới mở to : “Chờ, chờ một chút a ——”

Bởi vì thời gian khuyếch trương đủ đại, hậu huyệt mềm mại trực tiếp đem vật cứng nuốt hơn phân nửa, Vương Biên Ánh chống đỡ giường muốn bò lên phía trên, eo lại bị đè lại.

“Ô……”

Tuy rằng đã khuếch trương, nhưng vì hậu huyệt chưa bao giờ nuốt vật lớn như vậy, chờ tới khi chọc vào nơi sâu nhất, Vương Biên Ánh bị trướng đến không được, hốc mắt liền ươn ướt.

Trước kia Vương Biên Ánh chỉ nghĩ do còn nhỏ nên tuyến lệ phát triển, sau đó mới phát hiện là do thân thể này, nước mắt nói rớt liền rớt.

Bởi vì sưng tấy và đau đớn từ trong cơ thể, Vương Biên Ánh hé miệng thở hổn hển vài cài, cúi đầu nhìn thấy nơi kết nối của hai người, đại não trì độn vận hành.

Chú ý tới tầm mắt của Vương Biên Ánh, Vương Chiêm Khải không kìm được mà thúc mạnh vào trong: “Em có thấy ca ca đang thao em không?”

Bởi vì men rượu làm cho tê dại, Vương Biên Ánh đáp lại theo bản năng: “Ân……”

Vừa dứt lời, Vương Biên Ánh lại cảm giác được vật cứng trong cơ thể lại to thêm, bắt đầu co giật.

Đối với cậu mà nói vẫn là có chút vô pháp thích ứng động tác kịch liệt này, khiến cho Vương Biên Ánh thút thít, duỗi tay muốn giữ lấy bả vai Vương Chiêm Khải, cuối cùng lại mềm oặt chỉ ôm lấy cổ đối phương.

Liếʍ liếʍ vành tai Vương Biên Ánh, giọng nói của Vương Chiêm Khải có chút khô khốc, vì quá kích động nên không thể chờ đến khi đối phương thích ứng: “Biên Ánh có cảm nhận được côn ŧᏂịŧ của ca ca không?”

Nói xong còn giữ chặt tay Vương Biên Ánh, để cậu tự sờ bụng của mình: “Có cảm nhận được không?”

Mỗi lần Vương Chiêm Khải thúc vào, Vương Biên Ánh đều có thể cảm giác được trong bụng mình cũng bị nhẹ nhàng đỉnh một chút, ánh mắt có chút không biết làm sao: “Ca ca trong bụng em…… Trong bụng có cái gì……”

Ha, rõ ràng biết em trai nhà mình đơn thuần, thậm chí còn có chút ngốc ngốc, nhưng Vương Chiêm Khải lại mạc danh cảm thấy Vương Biên Ánh thật sự quá đáng yêu.

Thật tiếc là, hắn đã làm cho tiểu gia hỏa uống quá nhiều rượu, đến mức không thể nhìn thấy phản ứng của đối phương khi cậu còn tỉnh táo.

Nhưng uống say cũng có cái tốt của uống say, tiểu gia hỏa mềm mụp, phản ứng đặc biệt thành thật, ngoan ngoãn để hắn thích làm gì thì làm

Bị thúc vào chỗ mẫn cảm thì nhỏ giọng rêи ɾỉ đến, khi hôn môi còn ngoan ngoãn hé miệng, hỏi cái gì cũng đều sẽ trả lời……

Chẳng qua sức chịu đựng không phải rất mạnh, đầu choáng váng thì muốn ngủ, lại luôn bị đánh thức, lâu dài kɧoáı ©ảʍ làm cho Vương Biên Ánh cảm thấy xa lạ cùng kinh hãi, quả thực có chút sướиɠ đến quá mức.

Bởi vì uống say nên sau đó khó tránh khỏi việc mau bắn, dù cậu đã bắn ba lần nhưng Vương Chiêm Khải vẫn không chịu buông tha, Vương Biên Ánh vừa mới bắt đầu còn rầm rì rêи ɾỉ, hiện giờ chỉ có thể khóc nức nở xin tha.

“Ca ca…… Ô ca ca em từ bỏ……”

Chỉ là lời nói bị vỡ ra thành nhiều mảnh, Vương Biên Ánh không khỏi có chút tức giận, cho dù là uống say, cậu cũng biết Vương Chiêm Khải thích bắt nạt cậu.

Chẳng qua cậu căn bản không biết nên như thế nào khiển trách đối phương, chỉ có thể khóc thút thít nói: “Anh bắt nạt em ô……”

Thanh âm mềm mại.

“Ca ca không có bắt nạt Biên Ánh,” Vương Chiêm Khải rất buồn cười khi thấy Vương Biên Ánh tức giận, chẳng qua động tác vẫn không ngừng lại, nhìn Vương Biên Ánh mỗi lần bị hắn thúc vào một chút, liền sẽ rêи ɾỉ kêu lên, “Ca ca là thích Biên Ánh.”

Thích?

Thích bằng độ hảo cảm cao, nghĩ đến đây, Vương Biên Ánh không khỏi tức giận: “Nhưng em không muốn như vậy, em muốn ngủ……”

Bị thao đến cả người tê dại, Vương Biên Ánh bắt lấy cánh tay Vương Chiêm Khải, đầu ngón tay hằn sâu vào trong.

Cậu cảm thấy cả người nóng ran, lẫn với rượu, căn bản không thể suy nghĩ được gì.

“Nhanh thôi.”

Miệng huyệt bị căng đến đỏ bừng, lại chỉ có thể khó khăn một lần lại một lần đem vật cứng nuốt vào, Vương Chiêm Khải trong miệng nói nhanh, lại căn bản không hề muốn dừng lại.

Côn ŧᏂịŧ đằng trước lại một lần nữa nhịn không được bắn ra, Vương Biên Ánh còn bị sặc nước miếng, hậu huyệt gắt gao co rút, bên trong tựa hồ cũng có thứ gì đó chảy ra.

“Ô đừng…… Đừng thao…… Muốn hỏng rồi……”

Cố sức đẩy l*иg ngực Vương Chiêm Khải ra, Vương Biên Ánh bật khóc, cậu cảm thấy thân thể của mình sắp bị nghiền nát rồi.

Tựa hồ cảm giác được cái gì, trong mắt Vương Chiêm Khải cũng hiện lên một tia kinh ngạc, hắn không nghĩ tới tiểu dính bao nhà hắn cư nhiên lại có “thiên phú dị bẩm” như thế, lần đầu tiên bị thao đã dùng cực khoái ở sau.

Thật là…… Quá da^ʍ.

Có thể là thấy Vương Biên Ánh thật sự rất thảm, lại bận tâm đến việc đây là lần đầu tiên của cậu, Vương Chiêm Khải cũng chỉ tới một lần, chẳng qua lúc này đây cũng lăn lộn tiểu gia hỏa quá sức, cuối cùng khóc đến lỗi bị nấc.

Đem vật cứng thúc vào chỗ sâu nhất, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng rót bắn vào trong, cảm giác được bị thứ gì đó bắn vào trong Vương Biên Ánh nhịn không được cắn môi, lúc đầu trắng bệch lúc sau lại biến trở về một mảnh đỏ tươi.

Đem côn ŧᏂịŧ rút ra, Vương Chiêm Khải cúi đầu nhìn thấy ở hậu huyệt của Vương Biên Ánh chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình, tuy rằng rất muốn mấy thứ này lưu lại thân thể của đối phương nhưng lại sợ sẽ phát sốt.

Cuối cùng vẫn là đem người bế lên mang vào phòng tắm, đã mệt đến nỗi đôi mắt không thể mở ra được. Vương Biên Ánh mơ màng sắp ngủ, trong cơ thể lại lần nữa căng ra , chỉ có thể phát ra âm thanh lẩm bẩm.

Sau khi nằm lại trên gường, Vương Chiêm Khải vuốt ve khuôn mặt Vương Biên Ánh đã hoàn toàn ngủ say, sau đó hôn lên môi cậu.

Cũng không biết buổi sáng ngày mai, em trai yêu quý của anh sẽ có phản ứng như thế nào, Vương Chiêm Khải đối với làn da mềm mại của Vương Biên Ánh có chút yêu thích không buông tay, côn ŧᏂịŧ lại dần cương cứng trở lại, chen vào côn ŧᏂịŧ mềm mại giữa hai chân của em trai.

“Hừ…… Không……”

Nghe được âm thanh nỉ non của Vương Biên Ánh, Vương Chiêm Khải sờ sờ tiểu huyệt của Vương Biên Ánh, có chút sưng đỏ, nhưng không phải rất nghiêm trọng.

Hắn muốn đem côn ŧᏂịŧ của mình đặt vào bên trong, ngày hôm sau tỉnh lại, cũng không biết có làm tiểu dính bao sợ hãi hay không.

Vương Chiêm Khải cảm thấy mình thật là quá xấu xa rồi, nhưng hắn vẫn chậm rãi đem côn ŧᏂịŧ của mình đưa vào hậu huyệt mềm mại.

Ngay cả khi bị thao lâu như vậy, nó vẫn quá chặt, Vương Chiêm Khải bị thít chặt hít vào một hơi, cảm thấy tiểu dính bao thật sự rất dính người.

Có thể là quá mệt mỏi, cho dù lại một lần bị tiến vào, Vương Biên Ánh cũng chỉ nhíu mày rất nhỏ.

Cuối cùng hôn hôn môi Vương Biên Ánh, Vương Chiêm Khải nhẹ giọng nói: “Ngủ ngon Biên Ánh.”

Thoạt nhìn thì đúng là người anh trai ôn nhu, nếu loại bỏ côn ŧᏂịŧ đặt trong hậu huyệt của em trai mình, kia xác thật rất ấm áp.