Chương 28 (H)

Như là cảm nhận được cằm bị cọ cọ, Vương Biên Ánh có chút nghi hoặc cúi đầu, liền nhìn thấy côn ŧᏂịŧ của Trương Mâu Viễn đã hoàn toàn cương cứng.

Chớp chớp mắt, Vương Biên Ánh do dự ngẩng đầu, tựa hồ rất không hiểu: “ Anh ơi, chỗ đi tiểu của anh lại cứng lên rồi.”

Nhưng ngay sau đó cậu nói với vẻ mặt không tán đồng: “Anh bị thương, Biên Ánh liếʍ liếʍ thì tốt rồi, một chút cũng không đau.”

Cậu nói rất đúng, xác thật không đau, hơn nữa vết thương được tiểu gia hỏa liếʍ đã gần như lành lại, chỉ là Trương Mâu Viễn không phải sợ đau, mà là cái du͙© vọиɠ trong người lúc này.

Rõ ràng tiểu gia hỏa chỉ muốn liếʍ vết thương cho hắn, nhưng từ trên nhìn xuống, Trương Mâu Viễn lại cảm thấy Vương Biên Ánh là đang khẩu giao.

Đến nỗi trong lòng hắn có một cỗ xúc động, nhàn nhạt muốn lừa gạt tiểu hài tử giúp hắn, nhất thời trong lòng cảm thấy có chút hỗn loạn.

Một mặt, hắn cảm thấy mình không thể lừa gạt tiểu gia hỏa không hiểu gì, để cậu làm điều này thật không dễ dàng, mặt khác, lại cảm thấy nếu đã yêu đương, vậy nếu thật sự làm điều này cũng rất bình thường.

Vì vậy, cuối cùng hắn không khỏi thấp thỏm, sờ sờ cái ót có chút lông tơ của Vương Biên Ánh: “Chờ một chút Biên Ánh.”

Có chút ngốc ngốc ngồi dậy, nhìn Trương Mâu Viễn khóa trái cửa, Vương Biên Ánh nghiêng nghiêng đầu, sau đó bị bế lên giường.

Tiwwur gia hỏa bị dụ dỗ có chút mơ hồ, trong lòng Trương Mâu Viễn khó có thể nhịn được, đem người kéo vào trong lòng ngực rồi hôn: “Biên Ánh……”

Nụ hôn của Trương Mâu Viễn có chút nhớp nháp, Vương Biên Ánh bị hô, tay theo bản năng đến lên ngực hắn, nhỏ giọng thì thầm “Anh.”

Cậu lo lắng cho vết thương của đối phương, không biết đã khỏi chưa, thoạt nhìn xác thật rất dọa người, còn chảy nhiều máu như vậy.

Nhưng hiển nhiên sự chú ý của Trương Mâu Viễn không phải thương tích của mình, bị ánh mắt ngơ ngác của Vương Biên Ánh nhìn có có cảm giác tội lỗi, nhưng vẫn cửi cúc quần của tiểu gia hỏa.

“Uh anh……”

Ngoan ngoãn nâng tay lên để Trương Mâu Viễn cởϊ qυầи áo, hai má bị nhéo nhéo, miệng một lần nữa bị lấp kín, Vương Biên Ánh chớp chớp mắt, đầy vẻ khó hiểu.

Mãi cho đến khi bị đẩy nửa người xuống giường, cảm nhận được hơi thở nóng rực của Trương Mâu Viễn, lúc này Vương Biên Ánh dường như mới hiểu ra gì đó, nhưng vẫn ngây thơ mờ mịt nhìn đối phương.

Đến nỗi mỗi lần xuống tay với Vương Biên Ánh, Trương Mâu Viễn đều cảm giác thấy tội lỗi, nhưng cuối cùng thì vẫn xuống tay.

Chung quy là tiểu gia hỏa thật sự quá đáng yêu, có chút nhịn không được thôi.

Quần bị kéo xuống, cảm giác mông lành lạnh, Vương Biên Ánh theo bản năng nghiêng đầu nhìn thoáng qua, liền phát hiện côn ŧᏂịŧ của Trương Mâu Viễn đã cứng từ bao giờ đặt ở trên đùi cậu, làm cậu giật mình.

“Anh anh……”

Lúc trước đã làm một lần, Vương Biên Ánh liền đại khái biết chuyện gì đang xảy ra, theo bản năng mở rộng chân, lộ ra hậu huyệt phấn nộn.

“Biên Ánh rất ngoan.”

Nhìn Vương Biên Ánh cuộn chân như một con ths nhỏ, Trương Mâu Viễn chỉ cảm thấy cả người nóng lên, nhịn không được muốn trực tiếp thao vào.

Chỉ là hắn sợ tiểu gia hỏa sẽ bị đau, vẫn rất chăm chú khuếch trương, ngón tay từng chút từng chút bị nuốt vào, trông rất đáng yêu.

Có chút hoảng loạn liếc nhìn Trương Mâu Viễn, Vương Biên Ánh khịt khịt mũi, thật cẩn thận cầm cánh tay hắn.

“Ừm anh anh……”

Sau khi gọi hắn hai tiếng, Vương Biên Ánh mới chậm rãi thả lỏng, tùy ý ngón tay Trương Mâu Viễn ngón đi vào, chạm vào điểm mẫn cảm của cậu.

Hậu huyệt dần dần mềm mại, bị ngón tay hoàn toàn căng ra, chỉ đến khi ngậm bốn ngón tay, thoạt nhìn mới có chút gian nan.

Rốt cuộc ngón tay của Trương Mâu Viễn cũng không nhỏ, Vương Biên Ánh chỉ có thể mở miệng, gian nan thở dốc, kìm nén sự khẩn trương.

Nhìn đến Vương Biên Ánh ngoan ngoãn như vậy, Trương Mâu Viễn không nhịn được hôn cậu một cái, cuối cùng ôm cậu vào trong lòng, dỗ dành: “Biên Ánh đừng sợ, đừng sợ, anh thương……”

“Anh……”

Theo bản năng túm chặt ống tay áo của Trương Mâu Viễn, giọng nói của Vương Biên Ánh mang theo một cỗ nồng đậm quyến luyến: “Anh ơi em đau…… Ô ——”

Nghe Biên Ánh nói vậy, Trương Mâu Viễn nháy mắt liền nhịn không được, đại côn ŧᏂịŧ sớm đã gắng gượng lập tức đi vào một nửa, tiểu gia hỏa bị thao đến đôi mắt trừng lớn, đáng yêu muốn mạng a.

Đại côn ŧᏂịŧ chậm rãi cắm vào hậu huyệt mềm mại, bên trong vừa ướt vừa hút lấy, làm cho Trương Mâu Viễn sướиɠ đến nỗi da đầu có chút tê dại.

Chỉ là hắn vẫn luôn dỗ dành tiểu gia hỏa, vì sợ Vương Biên Ánh sẽ sợ hãi, lần sau không cho hắn chạm vào người, cho nên mỗi lần Trương Mâu Viễn đều sẽ vô cùng ôn nhu.

Dù động tác có ôn nhu nhưng côn ŧᏂịŧ vẫn quá lớn, Vương Biên Ánh bị thao đến cả người nhũn ra, hậu huyệt mềm mại dường như bị mở ra hoàn toàn.

Sau khi côn ŧᏂịŧ rút ra ngoài, Vương Biên Ánh còn chưa kịp nghỉ ngơi, đại côn ŧᏂịŧ lại một lần nữa lấp đầy hậu huyệt đáng thương.

Căn bản không biết khi hôn môi thì phải nhắm mắt, chờ đến khi Trương Mâu Viễn tiến đến hôn cậu, Vương Biên Ánh còn ngây ngốc mở to mắt, cuối cùng bị bàn tay bưng kín mắt lúc này cậu mới nhắm lại.

Cuối cùng bị hôn đến đầu choáng váng, mông bị thao đến đỏ bừng, Vương Biên Ánh rốt cuộc nhịn không được, bắt đầu nhỏ giọng rêи ɾỉ.

Mỗi lần đại côn ŧᏂịŧ thao đến điểm mẫn cảm, Vương Biên Ánh sẽ dùng giọng mũi mềm mụp ân một tiếng, nghe giống như là đang làm nũng.

Có đôi khi Trương Mâu Viễn thao quá nhanh hoặc là quá mạnh, Vương Biên Ánh sẽ duỗi tay muốn đẩy hắn, trong miệng rầm rì nói không thích, lại như là yêu tinh câu dẫn người muốn càng nhanh càng tốt

Rất nhanh tϊиɧ ɖϊ©h͙ liền theo khe mông chảy ra ngoài, Vương Biên Ánh còn vươn tay ra sờ sờ, nức nở nói: “Không thích…… Không cần anh…… Biên Ánh đái dầm ô ô ô……”

Lời nói mê người lại đơn thuần, làm Trương Mâu Viễn không khỏi muốn trêu chọc cậu: “Không phải đái dầm, là Biên Ánh muốn cho anh thao.”

Sau khi nói xông, Trương Mâu Viễn đột nhiên sửng sốt, có chút hoài nghi nhân sinh, sao hắn có thể trở lên như thế ……

Cụ thể không thể nói tới, nhưng Trương Mâu Viễn vẫn cảm thấy mình thay đổi, biến thành một tên biếи ŧɦái, con người càng ngày càng quá đáng.

Muốn bắt nạt tiểu gia hỏa khóc, ôm hắn thút thít đáng thương, Trương Mâu Viễn nghĩ tới đây trong lòng liền nóng bỏng, động tác thao lộng càng thêm kịch liệt.

Vương Biên Ánh chịu không nổi, kêu lên sợ hãi, khóc lóc nói muốn đi tiểu, cuối cùng lại bắn toàn bộ lên người Trương Mâu Viễn.

Cảm giác anh Mâu Viễn thích bắt nạt mình, trong lòng Vương Biên Ánh cảm thấy ủy khuất, chuyện này cũng thực thoải mái chỉ có thể rối rối rắm rắm, cuối cùng vẫn là không có buông tay.

Cậu cảm thấy Trương Mâu Viễn vẫn thương mình, làm chuyện này cũng rất thoải mái, cậu chỉ là quá xấu hổ, cho nên có chút không có biện pháp thừa nhận.

Vương Biên Ánh túm lấy quần áo Trương Mâu Viễn lau nước mắt, ngoan ngoãn, tùy ý đối phương đến chỗ sâu nhất trong thân thể, tận lực áp chế nước mắt.

Khi bị thao đến sắp bắn, Vương Biên Ánh mới đột nhiên nhớ tới miệng vết thương trên người Trương Mâu Viễn, giãy giụa suy nghĩ muốn xem miệng vết thương của hắn, cuối cùng lại chỉ nhìn thấy mình bắn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy đầy trên người đối phương, miệng vết thương đã không còn.

Kỳ thật khi Vương Biên Ánh, Trương Mâu Viễn xác thật là có loại cảm giác được tiểu gia hỏa khẩu giao, côn ŧᏂịŧ liền kích động cứng lên, nhưng cuối cùng vẫn không có dụ dỗ tiểu gia hỏa khẩu giao cho hắn.