Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh Chi Bị Bắt Bởi Mục Tiêu Nhiệm Vụ

Chương 29: Vương Biên Ánh khôi phục kí ức

« Chương TrướcChương Tiếp »
Rốt cuộc vẫn có chút luyến tiếc, cho nên cũng chỉ có thể tận chức tận trách hầu hạ, tiểu gia hỏa còn kiều khí muốn khóc, dỗ dành thế nào cũng không được.

Hôn lên mái tóc có chút rối loạn của Vương Biên Ánh, thanh âm của Trương Mâu Viễn tràn ngập từ tính trầm thấp “Biên Ánh, anh rót tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong bụng em, em sinh cho anh một bảo bảo được không?”

Không biết Trương Mâu Viễn tại sao lại chấp nhất với bảo bảo như vậy, Vương Biên Ánh vội vàng lắc đầu: “Ô…… Biên Ánh sẽ không sinh bảo bảo …… Bụng phồng lên…… Ngày hôm sau liền không còn……”

“Không sao cả, anh nói Biên Ánh có thể, Biên Ánh liền có thể.”

“Ân…… Vậy…… Biên Ánh sẽ sinh bảo bảo cho anh Mâu Viễn……”

Nghe Vương Biên Ánh nói vậy, Trương Mâu Viễn rốt cuộc không thể nhẫn lại, đã lâu không có phát tiết, lúc bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ tương đối nhiều, cơ hồ không thể chứa hết, từng chút chảy ra ngoài.

“Ô……”

Ngón chân nhịn không được cuộn tròn lại, bị rót vào bụng một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙, tiểu gia hỏa căn bản không biết hắn đang trêu chọc mình, lại cho rằng mình có thể sinh bảo bảo.

Chờ đến khi Trương Mâu Viễn ôm cậu đi rửa sạch, cậu còn có chút tò mò hỏi: “ Anh ơi vậy khi nào em có thể sinh bảo bảo vậy?”

Sửng sốt một chút, Trương Mâu Viễn đột nhiên nở nụ cười, duỗi tay xoa xoa tóc Vương Biên Ánh: “Biên Ánh thật đáng yêu.”

Ngây ngốc cười rộ lên, Vương Biên Ánh duỗi tay giữ chặt ngón tay Trương Mâu Viễn, nghiêng nghiêng đầu: “Anh, cũng rất đáng yêu, Biên Ánh rất thích anh.”

Căn bản không có kí ức, không thể triệu hồi hệ thống, Vương Biên Ánh không biết, người hiện tại ngồi ở trước mặt cậu, vẻ mặt ôn nhu giúp cậu tắm rửa, giá trị hạnh phúc đã đạt tới 100%.

Tuy rằng không biết, nhưng Vương Biên Ánh vẫn ôm lấy Trương Mâu Viễn, cọ cọ mặt đối phương, mềm mại làm nũng: “Anh, mông em đau ô……”

Thành công được Trương Mâu Viễn ôm về giường, su khi Vương Biên Ánh nằm xuống rất nhanh liền ngủ, Trương Mâu Viễn ngồi bên cạnh lại chăm chú nhìn cậu một hồi lâu, mới chậm rãi nằm xuống.

Lăn vào trong lòng ngực Trương Mâu Viễn, Vương Biên Ánh nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh……”

“Anh……”

Thanh âm quyến luyến lại ôn nhu.

Tuy rằng bị trọng thương, nhưng Trương Mâu Viễn cũng coi như là hoàn thành nhiệm vụ, tên lãnh đạo của căn cứ không phải thứ gì tốt lành.

Lúc trước khi hắn thành lập viện nghiên cứu đã có dã tâm, đã từng thành lập một đội vệ sĩ cấp cao.

Chúng rất hung dữ và chỉ có tuổi thọ một tuần, nhưng chúng lại gieo giắc cuộc khủng hoảng thây ma bi thảm này, tất cả chỉ vì tên ngốc đứng sau muốn đạt được mục đích bằng phương pháp này.

Hắn muốn trở thành người đứng đầu của thế giới, vì vậy hắn ta đã tự tay tạo ra loại virus đáng sợ này, thậm chí còn muốn phát triển những loại tang thi cường đại hơn, có ý đồ muốn khống chế chúng.

Cuối cùng hắn chết trong tay Trương Mâu Viễn.

Nước dẫn điện, Trương Mâu Viễn kéo hắn vào hồ bơi trước khi gϊếŧ đối phương, chẳng qua vẫn bị đâm một dao vào bụng dưới.

Nếu không phải Vương Biên Ánh có dị năng trị liệu, nói không chừng hắn đã chết, nhưng trên thế giới này vốn dĩ không có nếu như.

Cho nên cuối cùng vẫn là có thể sống sót, thuận tiện còn giao thuốc giải cho Vương Phương Hồn, ôm được mỹ nhân về.

Vấn đề duy nhất chính là hiện tại căn cứ không có người lãnh đạo liền trở lên hỗn loạn, cuối cùng vẫn là hai người bọn họ ra mặt, sau đó bắt đầu sản xuất một lượng lớn thuốc giải của virus tang thi, thay đổi cái thế giới đáng sợ này.

Bị Trương Mâu Viễn ôm vào trong ngực, Vương Biên Ánh đột nhiên đánh cái hắt xì, cùng với sự kết thúc của cốt truyện, ký ức cũng chậm rãi khôi phục, sau đó cả người cậu đông cứng lại.

Mông bởi vì buổi tối chiến đấu kịch liệt mà đau nhức không thôi, Vương Biên Ánh ngẩng đầu, ánh mắt đầu tiên liền tò mò nhìn lão cán bộ, cuối cùng trong đầu chỉ còn lại một câu ……

Đi con mẹ nó lão cán bộ!!

Tại sao lại có thể dụ dỗ một tiểu ngốc tử chứ!!

Chẳng qua nhìn đến giá trị hạnh phúc trăm phần trăm, Vương Biên Ánh cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn không có giãy giụa, giả bộ mình vẫn là môt tiểu ngốc tử không hiểu gì.

Chính là cảm thấy mình đã chịu lừa gạt, nói gì mà thánh phụ, nói gì mà để người mình yêu bị đoạt đi, cũng sẽ luôn chính trực đối đãi với thế giới này?

Thẳng đến buổi tối khi bị ôm trở về, Vương Biên Ánh nhìn khóa quần Trương Mâu Viễn: “……”

Cuối cùng vẫn thật cẩn thận xê dịch, bắt đầu dùng kĩ thuật tinh vi ý đồ kéo dài thời gian.

Dù sao buổi sáng ngày mai, hắn liền có thể rời đi, chỉ cần không có khôi phục bình thường, bị thao thì cũng không thể tính là hắn bị thao, chỉ cần trốn thoát buổi tối hôm nay là tốt rồi!

Sau đó cậu đã bị đè lại, rất nhanh quần áo bi cởi bỏ, tốc độ tay này thoạt nhìn một chút cũng không giống như lão cán bộ!!

Không có cách nào, Vương Biên Ánh chỉ có thể nghĩ cách làm nũng: “Anh em mệt…… mệt lắm……”

Sau đó cậu liền cảm giác được trong lòng bàn tay Trương Mâu Viễn giống như có tia điện, theo ngón tay đối phương truyền lên người cậu.

Có chút không dám tin tưởng trợn to mắt, Vương Biên Ánh liền nghe được Trương Mâu Viễn vẻ mặt chính trực hỏi: “Biên ánh…… Thoải mái không?”

“Đây là cái gì?”

“Dị năng của anh, có thể phóng thích lượng điện nhỏ.”

Ngón cái nhẹ nhàng thổi qua đầṳ ѵú phấn nộn, dòng điện mỏng manh mang theo kí©h thí©ɧ mãnh liệt, làm cả người Vương Biên Ánh đều choáng váng.

Này căn bản là không phải…… Không phải lão cán bộ!

Thật sự có chút quá kí©h thí©ɧ, cũng không biết có phải hay không bị điện choáng váng, Vương Biên Ánh theo bản năng liền phối hợp với Trương Mâu Viễn cởϊ qυầи của mình ra, ghé vào trên giường ngoan ngoãn chổng mông, bày ra bộ dáng ngoan ngoãn nhận thao.

Mẹ nó, thói quen!

Hai đầṳ ѵú trước ngực đều bị đối phương dùng hai bàn tay mang điện ma sát, Vương Biên Ánh nhịn không được run lên, cong vòng eo thậm chí còn lộ ra một cái eo vô cùng tinh xảo.

Xong rồi……

Vương Biên Ánh cảm thấy, mình khả năng tránh không khỏi đi.

So với thế giới trước bị thao một đống, thật vất vả rời đi, vốn tưởng rằng thế giới này có thể thoát khỏi khốn cảnh, ai biết được mới vừa khôi phục ký ức liền bị thao càng đáng sợ.
« Chương TrướcChương Tiếp »