TG1 - Chương 1: Chạy trốn thất bại

Khi Vương Biên Ánh mở mắt ra, trước mặt cậu là một mảnh đen kịt, tiếng nước tí tách chuyển động có chút rõ ràng, nhưng lại không che giấu được âm thanh nức nở trầm thấp phát ra từ căn phòng, nó từ trong miệng cậu phát ra.

Cổ tay Vương Biên Ánh bị kẹp chặt, nức nở muốn né tránh liếʍ láp của đối phương, vòng eo lại bị bàn tay của đối phương giữ chặt, làm cậu căn bản không thể động đậy.

“Không…… Không muốn……”

Ngón tay mảnh khảnh mò mẫm bắt được cánh tay người bên trên, Vương Biên Ánh muốn chống cự, cuối cùng lại không tự chủ phát ra một trận rêи ɾỉ: “Ô a, đừng cắn…… Đau quá……”

Đầṳ ѵú bị đối phương gặm cắn xuyên qua lớp quần áo theo sau là ngậm mυ"ŧ trong miệng, Vương Biên Ánh tức khắc run rẩy như bị kí©h thí©ɧ.

Thân thể cậu quá mức mẫn cảm, đầṳ ѵú khi bị gặm cắn không đơn giản là mang đến đau đớn, còn có một cỗ bí ẩn kɧoáı ©ảʍ đáng sợ trào dâng, giống như là điện lưu nhiễu loạn lí trí.

Đầṳ ѵú bị khi dễ thực mau liền cương cứng, đối phương tựa hồ thực thích hai cái vật nhỏ này của cậu, dùng đầu lưỡi khıêυ khí©h, tiến trong miệng mà gặm cắn, thậm chí còn phát ra âm thanh ái muội, làm Vương Biên Ánh căn bản vô pháp thừa nhận.

Vành mắt cơ hồ hoàn toàn đỏ lên,cuối cùng Vương Biên Ánh vẫn là nhịn không được bí mật rơi lệ, thanh âm cậu nghẹn ngào, lại mang theo kɧoáı ©ảʍ không thể chịu nổi thở dốc: “Cầu xin anh…… Cầu xin anh buông tha cho tôi……”

Chỉ tiếc cậu không nhận được bất kì câu trả lời nào, đối phương chỉ là quen cửa quen nẻo cởϊ qυầи áo trên người cậu, lưu lại một dấu vết ái muội.

Sau khi cởi bỏ quần áo, Vương Biên Ánh giống như là cuối cùng chấp nhận số mệnh của mình, không hiểu sao giọng nói cậu vô cùng yếu ớt: “Ca ca…… Buông tha cho em đi mà……”

Như là cuối cùng cũng có phản ứng, Vương Chiêm Khải mυ"ŧ và hôn lên mặt Vương Biên Ánh đã đẫm nước mắt: “Ta còn tưởng rằng Biên Ánh đã quên ta rồi.”

Chỉ là dường như hắn tựa hồ cũng không có ý là buông tha Vương Biên Ánh, ngược lại cúi xuống cắn vành tai cậu, nghe cậu phát ra âm thanh nhỏ vụn loạn xạ thở dốc cùng xin tha: “Chiêm Khải ca ca…… Ca ca cầu xin anh, không, em là em trai của anh mà. Ca ca..ô……”

Tuy rằng xa cách hơn một tháng, nhưng sớm đã bị đối phương dạy dỗ đến cực kỳ mẫn cảm, Vương Biên Ánh căn bản không thể chịu đựng được việc vành tai bị liếʍ láp, đầṳ ѵú lại bị ngón tay niết tới kɧoáı ©ảʍ, cả người nhũn ra, vốn nên chống cự, cánh tay cũng dần dần buông lỏng.

Chẳng qua cậu đang nghĩ đè trên người mình chính là người anh trai cùng cha khác mẹ, điều cấm kị này sắp đem cậu bức điên, làm Vương Biên Ánh nhịn không được nức nở.

Cậu vô pháp tiếp thu chuyện này, càng vô pháp tiếp thu đầṳ ѵú bị ca ca đùa bỡn, dưới thân côn ŧᏂịŧ cũng chậm rãi nổi lên phản ứng.

Mà Vương Chiêm Khải cũng trùng hợp chú ý tới phản ứng của Vương Biên Ánh muốn che lấp hạ thân, duỗi tay cầm hắn côn ŧᏂịŧ: “Thân thể Biên Ánh vẫn dâʍ đãиɠ như thế, chỉ cần nhẹ nhàng đùa bỡn một chút núʍ ѵú, nơi này liền sẽ đứng lên.”

“Không…… Không phải ô……”

Muốn khép chân che giấu phản ứng của mình, hai chân cậu lại bị mạnh mẽ đẩy ra, côn ŧᏂịŧ bị kỹ xảo điêu luyện đùa bỡn, thực mau liền chảy ra ra chất lỏng ướŧ áŧ.

“Muốn bắn sao? Biên ánh thật sự hảo tao a.”

“Không cần…… Ca ca……”

Bàn tay nắm chặt Vương Chiêm Khải có chút vô lực, Vương Biên Ánh giống như là không thể chịu đựng được, cắn môi cố nén rêи ɾỉ.

Chẳng qua kế tiếp, cậu vẫn là nhịn không được kêu thành tiếng: “Không! Không thể ô……!”

Những ngón tay cơ hồ không hề bôi trơn thọc vào hậu huyệt, Vương Biên Ánh đau đến không được, hai chân lại bị Vương Chiêm Khải giữ ở bên cạnh.

“Đây là trừng phạt của Biên Ánh, trừng phạt em rời khỏi ca không lời từ biệt.”

Cánh tay bị móng tay Vương Biên Ánh nắm chặt, Vương Chiêm Khải lại không hề phản ứng, chỉ là dùng ngón tay một chút một chút thăm dò tao huyệt của đệ đệ bảo bối.

Hậu huyệt mềm mại sớm đã được hắn dạy dỗ tốt, vừa mới bắt đầu tuy rằng là đau, nhưng ngay ngay sau đó theo sau chính là ngứa ngáy vô pháp kiểm soát.

Sớm đã quen bị vật cứng thọc khai đến chỗ sâu nhất hậu huyệt cơ hồ thực mau liền như tới kɧoáı ©ảʍ, chảy ra thủy, cánh tay bắt lấy Vương Chiêm Khải cũng dần dần từ kháng cự biến thành run rẩy.

Cuối cùng cậu vẫn là ôm lấy cổ Vương Chiêm Khải, tùy ý đối phương cậy mở răng, cường đạo tiến vào, biểu đạt chính mình “tức giận”.

“Ngô…… Đừng……”

Đầu lưỡi bị quấn lấy cắn một chút, Vương Chiêm Khải tựa hồ cũng không thích cậu nói không được, không cần, hoặc gì đó khác.

Nụ hôn này thời gian có chút lâu, Vương Biên Ánh thậm chí cảm giác miệng mình đều đã tê rần, nước miếng theo cằm chảy xuống.

Ngón tay ở hậu huyệt cũng từ một biến thành bốn, Vương Biên Ánh nhịn không được nhíu mi, cảm giác trong thân thể vừa trướng vừa đau, chỗ sâu nhất lại có chút ngứa.

Cảm thấy gần như ổn thỏa, Vương Chiêm Khải liền rút ngón tay ra, liếʍ liếʍ môi Vương Biên Ánh bởi vì thở dốc mà hé mở.

“Biên Ánh thật tốt, chảy thật nhiều nước .”

Nghe được lời nói của Vương Chiêm Khải, Vương Biên Ánh giống như cảm thấy có chút vô pháp tiếp thu: “Tôi không có……”

Cậu biến thành như vậy, còn không phải bởi vì……

Nghĩ đến cảnh tượng không thể chịu nổi đó, Vương Biên Ánh liền nhịn không được lắc lắc đầu, trong cơ thể lại dâng lên cảm giác trống trải, sau một tháng không đυ.ng chạm, thực dễ dàng liền gợi lên kí©h thí©ɧ.

“Không có? Nhiều như vậy là không phải bởi vì sinh ra đã thế?”

Đầṳ ѵú lại bị nhẹ nhàng đυ.ng chạm, Vương Biên Ánh vừa định lắc đầu, miệng lại bị che lại.

“Biên Ánh không cần nói dối, em chính là tao, mặc kệ là tao đầṳ ѵú vẫn là tao huyệt, đều khát vọng được yêu thương, còn muốn bị một thanh đại đao hung hăng thao, thao đến dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng ra, đúng không?”

“Ngô ngô không……”

Miệng bị che lại, Vương Biên Ánh căn bản vô pháp trả lời, chỉ có thể phát ra tiếng khóc nức nở cùng âm thanh mơ hồ, nước mắt cuồn cuộn tuôn ra.

Tay cậu bị kéo xuống, cầm lấy vật cứng có chút nóng bỏng của đối phương, Vương Biên Ánh giống như là bị kí©h thí©ɧ, càng khóc to giống như tiểu thú đáng thương.

Đối phương cũng không chịu buông tha cho cậu, càng không buông tay ra, cho cậu cảm nhận côn ŧᏂịŧ như thế nào một chút một chút thọc vào thân thể.

Bởi vì Vương Biên Ánh giãy giụa đến lợi hại, Vương Chiêm Khải chỉ có thể buông tay giữ miệng cậu ra, động tác không ngừng lại, một chút một chút chen hậu huyệt ấm áp.

“Không cần ô…… Tôi hận anh…… Tôi hận anh ô……”

Cảm giác được chính mình bị một chút một chút xâm nhập, hậu huyệt bị căng ra tới cực hạn, thẳng đến lòng bàn tay đυ.ng phải trứng của đối phương, tay cậu mới xem như được buông ra.

“Cảm giác được sao? Hậu huyệt em ăn côn ŧᏂịŧ của ca ca, nó thật sự rất tham ăn, thiếu chút nữa đem ngón tay em cũng nuốt vào đi.”

Khóc đến choáng váng, Vương Biên Ánh khụt khịt lắc đầu: “Anh buông tha tôi đi……”

Như là không thích nghe cậu nói lời này, Vương Chiêm Khải bắt đầu thử thao lộng tiểu huyệt mềm mại nghe lời, đem Vương Biên Ánh thao đến căn bản vô pháp lại nói ra lời cự tuyệt.

Hắn một bên thao lộng, một bên hôn môi Vương Biên Ánh, ngón tay xoa bóp đối phương đã sớm lên tới đầṳ ѵú, đem người dưới thân bức cho thiếu chút nữa nhịn không được thét thành tiếng.

Trong phòng âm thanh thao huyệt dần dần trở nên rõ ràng, mang theo âm thanh rêи ɾỉ của Vương Biên Ánh, ngọt nị giống như rót ra từ mật ong.

“A…… Ô quá nhanh……”

Theo thân thể bị va chạm xóc nảy, Vương Biên Ánh chỉ có thể ôm lấy bả vai Vương Chiêm Khải, ánh mắt cũng dần dần trở nên tán loạn.

Thanh âm Vương Chiêm Khải tràn ngập mê hoặc: “Biên ánh, ca ca thao em sướиɠ không?”

“Ô……” Trong đầu cơ hồ một mảnh hỗn loạn, Vương Biên Ánh theo bản năng liền theo trở lại, “Sướиɠ……”

Cậu vừa dứt lời, liền cảm giác được trong cơ thể vật cứng lại càng to hơn, đè ép hậu huyệt mềm mại, đỉnh tới chỗ sâu nhất.

“A……”

Mãnh mẽ bắt được bả vai Vương Chiêm Khải, Vương Biên Ánh cảm giác chính mình giống như là đang đối mặt mưa rền gió dữ mà mình là chiếc thuyền nhỏ không biết phải làm sao, cơ hồ sắp bị sóng gió hoàn toàn đánh nghiêng.

Thân thể bị dạy dỗ hồi lâu tự nhiên biết nên như thế nào làm chính mình vui sướиɠ, hậu huyệt hút chặt lấy côn ŧᏂịŧ, Vương Chiêm Khải cười nhẹ một tiếng, thanh âm mang theo từ tính: “Biên Ánh đói khát vậy mà, cho nên nói…… Vì cái gì muốn chạy trốn?”

Có chút gian nan ngẩng đầu, Vương Biên Ánh ấp úng trả lời: “Bởi vì ngô…… Tôi là đệ đệ của anh…… A……”

Chẳng qua lý do của cậu, lại bị đối phương xem là vụn vặt, Vương Chiêm Khải vuốt mặt cậu, đầu ngón tay có chút ướŧ áŧ: “Nhưng rõ ràng là em câu dẫn ta trước?”

“Không…… Không có!”

Có chút tức giận bắt lấy đầu tóc Vương Chiêm Khải, Vương Biên Ánh cảm thấy đối phương thật có bản lĩnh đổi trắng thay đen đáng sợ: “Ta ô…… Tôi chỉ là quan tâm anh……”

Nhớ lại rốt cuộc là như thế nào đi đến bước đường này, Vương Biên Ánh cắn cắn môi: “Anh, Anh quá xấu xa……”

“Ân?”

Rõ ràng thời điểm ban đầu cậu vừa tới, gia hỏa này vẫn là một tên ngạo kiều, luôn không thích cậu, là một huynh trưởng cao lãnh xa lánh đệ đệ, hiện tại lại biến thành như vậy, Vương Biên Ánh thật không biết chính mình đã làm cái gì, cậu chỉ là hoàn thành nhiệm vụ thôi.

Giúp một linh hồn có oán khí chết giữa lưng trừng, trước tiên thoát khỏi kết cục bi thảm, đây là nhiệm vụ của cậu.

Mà lần này mục tiêu nhiệm vụ, chính là ca ca cậu, Vương Chiêm Khải.

Vốn dĩ thời điểm Vương Biên Ánh đến đây, tuổi cậu còn nhỏ, ca ca cậu Vương Chiêm Khải cũng vậy, nhóc con mười tuổi, thời điểm mới vừa được đón trở về ai cũng không phục, mặt ngoài thoạt nhìn lạnh như băng, nhưng lại thích khi dễ người.

Vương Biên Ánh không muốn bị khi dễ, cũng chỉ có thể cùng cái thỏ con giống nhau thật cẩn thận cùng Vương Chiêm Khải ở chung, ý đồ làm quan hệ hai người càng thân cận, nhưng cuối cùng vẫn rước họa vào thân.

Khi đó Vương Chiêm Khải không thích cậu, nhưng cũng không phải quá mức chán ghét, mỗi ngày hù dọa cậu, Vương Biên Ánh thật vất vả mới làm quan hệ hai người tốt lên, lại không có nghĩ đến……

Đối phương cư nhiên……

Lúc ban đầu Vương Chiêm Khải chỉ là tưởng khi dễ tiểu đệ đệ mềm mại, trêu cợt cậu, lúc sau lại biến thành muốn thao cậu, đem cậu thao đến khóc.

Cứ thế đợi đến Vương Biên Ánh kết thúc cao trung khảo thí, vào đêm sinh nhật cậu 18 tuổi, thừa dịp thời điểm cậu ngủ ……

Vương Chiêm Khải đến bây giờ còn nhớ rõ lúc ấy ánh mắt của đệ đệ bảo bối nhà hắn, khi vừa mở mắt ra là tràn ngập mê mang, theo sau lại biến thành hoảng sợ, lại bị hắn bưng kín miệng, chỉ có thể phát ra âm thanh có chút vụn vặt nức nở ……

Cùng với thời điểm hắn tiến vào là khuôn mặt đầm đìa nước mắt của tiểu đệ đệ.

Phi thường mỹ vị, cùng hắn tưởng tượng đều giống nhau.

Chẳng qua có thể là bởi vì lần đầu tiên khó tránh khỏi sẽ có chút đau, Vương Biên Ánh vẫn luôn khóc, cậu sợ đau, chuyện này Vương Chiêm Khải biết rõ, nhưng không có mềm lòng.

Hắn chỉ nghĩ đem đệ đệ mình ăn sạch, thao đến trên người đều hơi thở của hắn, triệt triệt để để biến thành người của hắn, không dám nghĩ đến việc lên đại học là có thể yêu đương.

Kì nghỉ hai tháng, Vương Biên Ánh cơ hồ đều không có xuống giường, bị chạm vào nhẹ một chút đều có thể mềm như nước, hậu huyệt cũng không cần bôi trơn, cơ hồ trực tiếp liền có thể đi vào.

Cuối cùng thậm chí còn hình thành kɧoáı ©ảʍ quen thuộc.

Mà lúc này Vương Biên Ánh cũng đã sớm quên mất phải cự tuyệt, hậu huyệt nhịn không được kẹp chặt lấy côn ŧᏂịŧ.

Phảng phất là nhớ tới việc hồi trước bị thao cho không thể xuống giường, Vương Biên Ánh nhận mệnh mở trộng hai chân, để Vương Chiêm Khải một lần lại một lần va chạm phát ra tiếng rêи ɾỉ mê người.

“Ô, thật sướиɠ……”