Chương 34: Con đường ảnh đế, vương miện có gai (7)

Mộc Hi Thần bị thương không nặng, thêm vào việc chính hắn đã khống chế lực, bằng không cứ như vậy lăn xuống, hủy dung không nói, gãy xương chỗ nào đều là bình thường.

Cũng may phần diễn của hắn đã không còn nhiều, trên cơ bản trừ một màn cuối cùng khôi phục ký ức về sau liền có thể kết thúc, cho nên hắn thong thả mà xin nghỉ, đem phần diễn cuối cùng đó trì hoãn, bình tâm tĩnh khí nghỉ ngơi mấy ngày, cũng may đều chỉ là trầy da, chính là có vài chỗ hơi tổn thương bên trong xương cốt, khẽ động liền sẽ đau đớn khó nhịn. (Giống kiểu mk hồi trc cx bị vậy, mặc dù k gãy tay nhưng vẫn tổn thương đến xương nên phải sau hơn 1 tuần mới vận động lại đc)

Đợi đến Phó Tử Hàn biết em trai mình bị thương đã là một tuần sau khi chuyện đó xảy ra, anh chạy tới địa điểm quay phim với sắc mặt có thể nói là tương đối khó coi.

“Đây chính là cái em nói không có vấn đề? Đều đã như vậy rồi mà còn gọi là không có vấn đề? Em coi như thật sự không sợ đau đi, thì cũng nghĩ tới anh đau lòng a?! Em có biết hay không em kém chút đem anh hù chết?” Phó Tử Hàn sầm mặt đem áo của hắn xốc lên, dọc sống lưng một đường đi xuống đều là các mảng xanh tím đan xen, hiện tại qua một thời gian đã biến thành tím đậm, lộ ra ngoài càng đáng sợ, tựa như một chuỗi nho tím.

“Ca ca, hảo ca ca, thật sự không có việc gì, cũng không đau, hiện tại chỉ là nhìn có chút điểm dọa người, kỳ thật rất nhanh liền tốt.” Thấy đại ca nhà mình sắc mặt doạ người như vậy, Mộc Hi Thần có chút rụt rè kéo kéo tay áo Phó Tử Hàn, sợ anh nổi bão, cho nên hắn mới mấy ngày không có về nhà, chẳng qua hắn hiển nhiên là đánh giá thấp vị thuộc tính cuồng em trai này.

“Cái gọi là Thẩm Lăng kia đem em đẩy xuống?” Phó Tử Hàn lấy ra thuốc đặc chế, tinh tế bôi lên những vùng xanh tím trên lưng Mộc Hi Thần, nhưng trên mặt lại tựa như băng tuyết ngưng kết.

Trước đây trước mặt Mộc Hi Thần, như thế nào cũng sẽ có ba phần ôn nhu, nhưng là hiển nhiên, lần này thực sự khiến anh tức giận.

Mộc Hi Thần nghe được cái tên Thẩm Lăng, mắt hơi tối đi, Thẩm Lăng muốn hại hắn, hắn cũng coi như thuận theo tâm ý của hắn ta, cũng không biết, hậu quả này, hắn ta có thể tiếp nhận hay không?!

“Không có chuyện gì đâu anh à, Thẩm Lăng cũng hẳn là không cẩn thận, trong kịch bản cũng có một cảnh như vậy, đoán không chừng là Thẩm Lăng lúc ấy lỡ tay, không cẩn thận đẩy lệch ra, cũng may em không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi một chút liền tốt, ca ca, anh thế nhưng tuyệt đối đừng đi tìm cậu ấy để gây sự.”

Hắn điềm đạm đáng yêu nói, chỉ là phối thêm trên mặt đắng chát, tựa như là chịu ủy khuất rất lớn, Phó Tử Hàn vốn là tức sôi ruột, hiện nay càng là tức giận hơn, nhưng lại không nguyện ý để em trai nhìn thấy một mặt âm u này của mình, cho nên không có biểu hiện ra ngoài, nhưng là trong lòng, đã đem người này, triệt để phong sát.

« Hộp gỗ » đã sắp quay đến hồi kết, sau khi Mộc Hi Thần quay nốt các phần còn lại của mìn, liền hơ khô thẻ tre (đóng máy), bởi vì quay chụp thuận lợi, thế mà so dự tính sớm hơn một tháng, phần còn lại chính là hậu kỳ - sản xuất l*иg tiếng cùng chỉnh sửa.

Bởi vì công việc tiến hành thuận lợi, Từ Hàng vốn luôn nghiêm khắc cũng khó được lộ ra nụ cười, chủ động đề nghị muốn làm một trận tiệc đóng máy.

Đêm hôm đó, tất cả diễn viên cùng một ít nhân viên đều xuất hiện tại khách sạn Hải Yến, vẻ mặt mực căng cứng của một đám người dưới tác dụng của cồn cũng đã dịu đi, bầu không khí dần dần trở nên sôi động, dần dần tìm người mình cảm thấy hứng thú mà bắt chuyện.

Mộ Khanh Hàn ngồi trong góc, gắt gao nhìn chằm chằm thiếu niên bị đám người vây quanh, trong lòng cảm thấy vô cùng bực bội.

Phó Tử Thần này, dáng dấp lẫn gương mặt xác thực vô cùng xuất chúng lại khéo léo, phụ nữ cực dễ dàng đối với cậu dâng lên nồng đậm tình thương của mẹ cùng sự bảo vệ, mà đàn ông... Thì sẽ sinh ra một loại khát vọng khó nói lên lời, muốn làm cậu khóc thậm chí muốn nhúng chàm cậu.

Làm trên mặt của cậu xuất hiện biểu cảm vừa vừa vui sướиɠ vừa thống khổ (mọi người hiểu mà), nhất định là đẹp vô cùng...

Ý thức được mình đang có những suy nghĩ âm u lại kiều diễm, Mộ Khanh Hàn có chút khó chịu kéo cà vạt hơi nới lỏng ra một chút, như thể làm vậy có thể thở một chút.

Kể từ ngày đó y bôi thuốc cho thiếu niên, anh chàng này thái độ đối với y liền càng trở nên lạnh nhạt, y không biết là chuyện gì xảy ra, nghĩ như thế nào cũng nghĩ không thông.

Rõ ràng trước đó y có thể cảm giác được thiếu niên đối với y cũng có hảo cảm, cho nên nhiều khi thậm chí đối với những hành vi ăn đậu hũ (sàm sỡ, sờ mó) của y cơ hồ đều là thái độ thuận theo, thế nhưng là vì cái gì, đột nhiên thái độ của cậu liền chuyển biến đột ngột như vậy?

Không chỉ có ở trước mặt mọi người khôi phục loại xa cách lại không mất thái độ cung kính, thậm chí còn cực lực tránh cùng y đơn độc ở chung, coi như ngẫu nhiên bị y bắt lấy, cũng chỉ là cúi đầu, kéo ra khoảng cách, cũng không tiếp tục thân mật với y.

Đáng chết, đến cùng phát sinh cái gì rồi?

Mộ Khanh Hàn có chút phiền muộn, một ly tiếp một ly rượu, người kia rõ ràng phát giác được ánh mắt của y, nhưng lại ngay cả một một cái liếc mắt cũng không bố thí cho y, quan hệ giữa bọn họ, làm sao lại quay trở về như trước thế này?

Chẳng lẽ cùng cái người kêu cái gì Giang Lê kia có quan hệ?

Mộ Khanh Hàn mê man, trong đầu hiện lên hình ảnh lúc ấy thiếu niên hỏi y, dáng vẻ nghiêm túc lại cẩn thận từng li từng tí, cậu khi đó, là chờ đợi điều gì sao?

Mộ Khanh Hàn xoa xoa thái dương đang căng đau, móc ra điện thoại, “Tưởng Bạch, tra cho tôi một chút cái người gọi là Giang Lê, tất cả đều tra một lượt!”

Cúp điện thoại, tâm tình của y cũng không có nhẹ nhõm đi chút nào, thậm chí càng thêm phiền muộn, y nhìn thấy có một lão bà đưa tay đi sờ mặt của Phó Tử Thần! !

“Cộc” một tiếng, ly đế cao bị y dùng sức để lên bàn, nâng chân cước bộ chút bất ổn, trực tiếp hướng chỗ Mộc Hi Thần đi đến.

Kỳ thật cái kia cái người bị Mộ Khanh Hàn gọi là “Lão bà” kia tên là Phương Duyệt, năm nay chẳng qua mới 28 tuổi, là một *tiểu hoa đán* khá nổi tiếng những năm gần đây, nhờ vẻ ngoài thanh thuần cho nên nhanh chóng được nhiều người biết đến.

*…* : là danh từ chung để chỉ các nữ diễn viên trẻ, từ tuyến 18 đến tuyến đầu đều đi theo con đường hút fan hoặc chuộng hình ảnh điện trường. Những nữ diễn viên đã ngoài 30 tuổi nhưng chưa có thành tựu sự nghiệp đáng kể trong lĩnh vực điện ảnh vẫn bị xếp vào hàng tiểu hoa đán.

“Hi Thần, em bình thường làm sao bảo dưỡng làn da tốt như vậy a? Cái khuôn mặt nhỏ nhắn này, thật là mềm đến mức có thể bóp ra nước, ngay cả phụ nữ bọn chị còn thấy ghen tị.” Phương Duyệt có chút hâm mộ đưa tay tới gần mặt hắn muốn sờ soạng một cái, xúc cảm chắc chắc rất tốt a.

Mộc Hi Thần có chút lui lại về về phía sau, vì uống nhiều chút nên có hơi buông lỏng, hơn nữa mọi người ở đây đều là những người của đoàn nên sẽ không có chuyện xấu bị lộ ra ngoài, nếu không đặt ở tình huống bình thường, nào dám to gan làm hành động lớn mật như vậy.

“Phương tỷ nói đùa, em có thể bảo dưỡng như thế nào? Đều là một chút đồ vật bình thường, chị nếu thích, qua mấy ngày em đưa tới cho chị. “ Mộc Hi Thần đưa tay đêm thân thể có chút vô lực của cô đặt lên ghế, thân sĩ lại không gây khó chịu lễ phép thối lui mấy bước, lại không nghĩ đυ.ng vào một một l*иg ngực kiên cố khoan hậu.

“Tôi uống nhiều, có thể hay không phiền phức Hi Thần đưa tôi về nhà? Tôi chú ý tới cậu là không uống rượu a?” Mộ Khanh Hàn một cái tay dùng sức nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của Mộc Hi Thần, không biết là vì phòng ngừa người chạy trốn hay là vì phát tiết nộ khí vì hắn không để ý đến mình.

Mộc Hi Thần dùng sức giãy giãy, lại không tránh ra, sắc mặt cũng thoáng trầm xuống.

Lúc trước hắn là coi là cái người này là vị kia nhà mình, khi nhận ra là không phải, hắn tự nhiên không nguyện ý cùng người đàn ông này có cử chỉ gì quá mức thân mật, thế nhưng là cái người này hiện tại gần như muốn cưỡng bách hắn, thật là khiến hắn có chút ác cảm.

Trước kia dám đối với hắn như vậy, cỏ ở mộ phần đã cao 2 mét!

“Mộ ca vẫn là để người đại diện tới đón anh đi, em còn không có bằng lái, cũng không biết lái xe, hơn hết hôm nay tới chơi, em đáp ứng ca ca trước 10h phải về nhà (như thiếu nữ bị bố mẹ quản vậy, mình lớn rồi cx bị vậy, huhuhuhu, tui muốn đi chơi khuya), hiện tại đã 9h giờ rưỡi, hẳn là xe của em rất nhanh sẽ đến, xin lỗi không tiếp được!” Nói, hắn dùng tay gỡ bàn tay đang gắt gao nắm chặt của Mộ Khanh Hàn ra, dễ dàng liền tránh thoát, nhưng nơi cổ tay vẫn là lưu lại một vết tích gần như xanh tím.

Mộ Khanh Hàn hốt hoảng nhìn bóng lưng thiếu niên rời đi, lại cúi đầu nhìn một chút tay mình, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Rõ ràng nhìn qua gầy yếu, lại có khí lực lớn như vậy sao?

Ngày hôm sau bàn y bàn bày đầy tư liệu, tất cả đều liên quan đến cái người gọi là Giang Lê kia, nhưng vô luận y nhìn thế nào, cũng không phát hiện ra bất luận cái gì cùng người kia có chỗ quen biết, đến cùng là không đúng chỗ nào?

Phất tay đem tất cả tư liệu quét xuống trên mặt đất, sau đó móc ra điện thoại gọi cho dãy số đã nhớ kỹ trong lòng, lại là vĩnh viễn đều là âm thanh báo bận.

Tốt! Tốt lắm!

Mộ Khanh Hàn giận quá hóa cười, một lần nữa tới một dãy số, “Jessica, chuyện lần trước cô nói, tôi đồng ý, tôi hiện tại muốn cô giúp tôi một chuyện!”